Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngoan, anh yêu em Chương 25-26

Chương trước: Chương 23-24



Chương 25: Lúng túng chạm mặt

Edit: VitaminB2

Sau khi săn thú trở về, Đồng Yên đã được Lăng Khiên phê chuẩn không cần đi đến Viễn Đông nữa. Ngày thứ nhất đi làm lại một lần nữa, tận cho tới trưa Đồng Yên bị Thiến Thiến kéo đi thẩm vấn. Mặt cô hồng hồng nói tiến triển giữa hai người cho Thiến Thiến nghe, cuối cùng Thiến Thiến nói: “Yên Yên, cậu gặp phải một cực phẩm nam nhân rồi. Cậu nhất định phải nắm cho thật chặt đấy nhé.”

Đồng Yên gật đầu, mặt tràn đầy hạnh phúc.

Ngày thứ hai cô đi làm,Chu tổng biên nhận được điện thoại của quản lý hiệp ước tập đoàn Viễn Đông, nói là hợp đồng trước kia cứ theo lẽ thường mà tiến hành, mọi chi phí tổn thất trong thời gian vừa rồi Viễn Đông sẽ chịu trách nhiệm.

Chu tổng biên như giải thoát được tảng đá đè nặng trong lòng, vuốt vuốt ót gọi điện thoại dồn dập cảm ơn Lăng Khiên. Lăng Khiên mạn bất kinh tâm ứng phó mấy câu, sau đó nói rằng hi vọng lão Chu có thể cho Đồng Yên thối lui khỏi chuyên mục Trần Dương mười năm phát triển. Chu tổng biên không hề do dự chút nào gật đầu đáp ứng.

Đồng Yên nhận được tin nhắn thông báo của Chu tổng biên, cô nắm điện thoại trong tay cười đến giống như là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Thứ sáu trước khi tan việc, trong phòng làm việc của tổng tài Viễn Đông.

Lăng Khiên ngồi sau bàn làm việc nhưng không hề bàn bạc công việc mà chỉ nhìn thiệp mời trong tay nhíu nhíu lông mày, bộ dáng rất khó nghĩ.

“Haizzz! Cậu nói xem tôi có nên mang Yên Yên theo không?” Anh nhìn về người đàn ông đối diện hỏi.

Lục Tư Triết nhàn nhã uống cà phê, mạn bất kinh tâm nói: “Tất nhiên là đi rồi. Cậu không phải đã sớm nghĩ đến việc công bố thân phận cô ấy trước báo giới sao? Lần này nghiệp giới tổ chức thương thảo nhất định sẽ có không ít các tờ báo chờ đợi. Đây là một cơ hội không tệ.”

Lăng Khiên sờ sờ mi tâm, gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà Tiếu Diệc Trần cũng sẽ đi.”

Lục Tư Triết nhìn anh trầm ngâm một chút nói: “Cậu đối với Đồng Yên không tin tưởng sao?”

Lăng Khiên cúi đầu, vuốt vuốt bật lửa, thanh âm thầm chìm trong miệng: “Tình yêu của cô ấy đối với người đàn ông kia quá sâu nặng. Bây giờ tôi cũng không biết cô ấy có còn yêu cái tên họ Tiếu kia không nữa.”

Lục Tư Triết cau mày: “Tôi thấy cô ấy bây giờ đối với cậu đã rất tốt. Có nên không còn ý kiến gì đối với Tiếu Diệc Trần nữa?”

Lăng Khiên ngả người tựa vào lưng ghế, hai tay chà xát mặt nhưng cũng không thể xua tan đi vẻ mặt mệt mỏi cùng đáy mắt nhàn nhạt cô đơn: “Tư Triết! Đến bây giờ tôi cũng không dám hỏi cô ấy xem là cô ấy đối với tôi có cảm giác gì, Tôi cảm thấy bây giờ tôi đang hưởng thụ những thời khắc, giây phút ngọt ngào, hạnh phúc; nhưng không biết đến lúc nào thì chúng sẽ biến mất sạch sẽ. Loại cảm giác này thực con mẹ nó không tốt.”

Lục Tư Triết uống nốt chỗ cà phê cuối cùng, đứng lên nói: “Tín nhiệm cũng là một phần của yêu thương. Cậu phải toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, nhất định phải tin tưởng cô ấy. Mang theo cô ấy đi đi, thuận tiện quan sát xem lúc cô ấy đối mặt với Tiếu Diệc Trần có phản ứng như thế nào. Nói không chừng là sẽ không có cảm giác gì cả, như vậy cậu cũng sẽ yên lòng.”

Lăng Khiên khoác tay kên trán, nhắm mắt lại rồi gật đầu thay cho câu trả lời.

Sau khi Lục Tư Triết rời đi, Lăng Khiên trong chốc lát gọi điện cho Đồng Yên bảo rằng buổi tối anh sẽ tới nhà cô ăn cơm. Sau khi cúp điện thoại không bao lâu thì anh lại nhận được điện thoại của Lý Duệ.

“Gọi tôi có chuyện gì không?” Giọng nói của anh có chút mệt mỏi, lười biếng.

“Sao lại ỉu xìu như vậy? Mấy hôm trước không phải là đường làm quan rộng mở sao?”

“Đừng có nói nhảm nữa. Tâm tình tôi hiện giờ đang không tốt. Có chuyện gì thì nói ngay đi.”

“Mấy ngày trước Trần Dương cổ phiếu giảm hai phần trăm. Có một nhóm mua vào vô cùng điên cuồng, không giống như là người mua bình thường. Tôi cũng kiểm tra một chút rồi, cũng là những kẻ nhân lúc hỗn loạn mua vào, đoán chừng là có người mở ra trương mục bất đồng thao tác.*

*(Vi: :D, chỗ này làm ăn, nói về cổ phần công ty gì đó Vi không hiểu lắm, mọi người ai hiểu thì bảo Vi để Vi sửa, còn ko hiểu thì thôi nhé, cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đâu. Chỉ cần hiểu là Lăng Khiên phân phó Lý Duệ quản lý, quan tâm đến vấn đề gì đó của Trần Dương, có ảnh hưởng lớn đến tập đoàn này thôi là được rồi. Đọc đi về sau sẽ rõ . Anh thật là thâm hiểm ý :X:X:X).

“Có thể tra ra được là ai không?”

“Cũng có thể, nhưng cần chút thời gian. Cậu đại khái là có phương hướng gì không?”

“Bọn họ ăn vào bao nhiêu?”

“Bây giờ cũng không nhiều lắm, không đạt tới tiêu chuẩn của một cổ đông.”

Lăng Khiên trầm mặc một hồi rồi nói: “Cậu từ những người thân quen của Tiếu Diệc Trần và vợ của hắn điều tra thêm xem thế nào.”

“Ok. Có tin tức gì sẽ lập tức báo cho cậu. Cậu chuẩn bị đến khi nào thì bắt đầu ăn vào cổ phần Trần Dương?”

Lăng Khiên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ nói thật nhỏ: “Chờ thêm một thời gian nữa.”

Lý Duệ định hỏi anh trong lòng còn chờ cái gì, bất quá suy nghĩ một chút rồi bỏ qua. Quan hệ của Đồng Yên và Tiếu Diệc Trần không đến phần anh quan tâm. Chắc là cậu ấy bận tâm đến suy nghĩ của Đồng Yên, do đó Lý Duệ không có nói thêm gì nữa, “Ừ” một tiếng rồi cúp máy.

Buổi tối Lăng Khiên lái xe đến nhà trọ của Đồng Yên, khi đó trên bàn ăn đã bày bốn năm món thức ăn và một bát canh. Dù nhiều món nhưng lượng chỉ có chút ít. Anh vừa ăn cơm vừa hỏi: “Sao thức ăn hôm nay mỗi món chỉ có chút ít như vậy thôi?”

Đồng Yên gắp thức ăn cho anh, giảo hoạt cười cười: “Giá cả tăng cao.”

Lăng Khiên cười khẽ: “Anh từ bây giờ sẽ ăn thật nhiều.” (Mọi người có thấy điểm gì lạ ở anh so với các chương trước không :-“? Ai đoán được sẽ có thưởng >:))

Đồng Yên le lưỡi: “Vậy thì cũng sẽ không cho anh ăn. Anh ý, lúc thì ăn cơm như cá ăn, lúc thì ăn không biết no, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, cứ thế lần nào dạ dày cũng không thoải mái. Sau này em sẽ nghiêm khắc khoán lượng cơm của anh. Cơm cũng chỉ đủ cho hai người thôi, muốn ăn nhiều hơn cũng không có mà ăn đâu.”

Anh sững sờ ngơ ngác, cắn đũa hồi lâu không có phản ứng (cute quá T____T), sau đó cúi đầu hùng hục ăn cơm, nhưng anh mới ăn được vài miếng, mu bàn tay đã bị cô dùng đũa gõ gõ.

Đồng Yên bất mãn nhìn anh chằm chằm nói: “Anh ăn từ từ thôi.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sáng long lanh, nụ cười càng thêm sâu.

Sau khi bữa cơm diễn ra được một nửa, Lăng Khiên nói: “Ngày mai giới hành nghề truyền thông mở một cuộc gặp mặt giữa các công ty (hành nghề thương thảo), chính là đi đến một làng du lịch vui chơi giải trí một chút. Em có muốn đi cùng anh không?”

Đồng Yên múc cho anh thêm một bát canh, cau mày: “Hành nghề thương thảo? Em đi có thích hợp hay không?”

“Có gì mà không thích hợp chứ. Em cũng không phải đi chuyến này có thể làm cho em biết thêm không ít kiến thức về công việc đạo diễn, đối với sự nghiệp sai này của em tuyệt đối có lợi.”

Cô cầm lấy muỗng nhỏ, như có điều gì suy nghĩ nhìn anh: “Anh không phải nói em là sủng vật nhỏ bé (tiểu sủng vật) của anh sao? Em sau này nếu trở thành một nữ cường nhân, anh sẽ không phải cảm thấy rất không thoải mái hay là có cảm giác thành tựu gì sao?”

Lăng Khiên tức cười, cúi đầu uống hai hớp nước canh mới ngượng ngùng cười nói: “Tiểu sủng vật hóa ra cũng thù dai. Nhưng nếu em thật sự không muốn đi thì thôi, cũng không sao”. Nói xong câu đó, trong lòng anh cũng không thể dễ dàng nói là mất mát nhiều hay ít, nhưng dù sao anh cũng cảm thấy như cỗ khí bị ngăn ở lồng ngực đến nỗi rất khó chịu.

Đồng Yên thở dài: “Anh muốn em đi thì em nhất định sẽ đi, anh không cần phải tìm gì nhiều lí do vòng vo tam quốc đâu. Chỉ cần anh nói: “Yên Yên, anh hi vọng ngày mai em đi cùng anh” là được rồi.”

Tay đang cầm thìa uống canh của anh dừng lại chốc lát. Nhất thời anh cũng không biết nên có phản ứng gì, cho đến khi bàn tay ấm áp của cô nắm lấy tay anh.

“Lúc ăn cơm đừng suy nghĩ gì cả, lát nữa dạ dày sẽ rất khó chịu. Anh ngoan ngoãn uống một chút canh đi, ngày mai em sẽ đi cùng với anh, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.”

Đồng Yên nhìn anh cười, đôi mắt to và trong trẻo không lẫn tia tạp chất nào, tinh khiết đến mực làm tâm người khác rung động.

Lăng Khiên gật đầu, cả lòng anh ngập tràn nỗi xúc động. Anh cảm thấy có lẽ anh đã nắm bắt được cái gì đó, nhưng cụ thể là cái gì thì lại không hề thấy rõ.

Sáng sớm ngày thứ bảy hai người đều nghỉ phép một ngày, lái xe tới vùng ngoại thành, ở trong một khách sạn bốn sao cách bờ biển rất gần. Sau khi dừng xe, Lăng Khiên lấy hành lý trong cốp xe ra, nắm lấy tay Đồng Yên đi tới và dừng lại trước đại sảnh.

Đồng Yên khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”

Anh xoay người xin cô nói nhỏ: “Tiếu Diệc Trần cũng tới.”

Cô hơi sững sờ, sau đó cười cười: “Một cuộc thương thảo trọng yếu như vậy, lão tổng tập đoàn Trần Dương đến tham gia cũng không có gì kì quái.”

Anh nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt cô, đáy lòng nháy mắt bị trấn động, anh có chút không xác định mở miệng: “Em không sợ đối mặt với hắn?”

Cô nhìn thẳng anh nhẹ nhàng lắc đầu, nắm thật chặt lấy tay anh: “Em không sợ. Anh ta cũng sẽ không ăn em, cho dù có em cũng sẽ chạy tới núp phía sau anh, anh cùng với hắn PK(đồ sát). Anh ta đánh sẽ không lại anh.”

Lăng Khiên bật cười, vuốt vuốt tóc cô một lần nữa rồi dẫn cô đi vào.

Vào phòng, rửa mặt qua một chút rồihai người thay y phục chính thức chuẩn bị tham gia yến hội buổi trưa.

Lăng Khiên ôm Đồng Yên mới từ thang máy đi ra ngoài đã nghe thấy một trận xôn xao. Quay về phía phát ra âm thanh thân thể anh rõ ràng ngẩn ra. Cô cũng nhìn về phía cửa, thấy thân ảnh quen thuộc kia, trong lòng cô vẫn là hơi run lên một cái.

Trong khi hai người đang rơi vào trạng thái trố mắt nhìn sự việc trước mắt, đám kí giả đã phát hiện ra bọn họ, rất nhanh đã có người cầm camera chạy tới hỏi.

“Lăng tổng, xin hỏi ngài đối với việc lần này chính phủ cử hành thương thảo có ý kiến gì không?”

“Lăng tổng, mới vừa rồi Tiếu tổng nói Trần Dương cùng Viễn Đông sẽ cùng nhau cạnh tranh nhau về truyền thông nghiệp của thành phố G, ngài thấy thế nào?”

“Lăng tổng, cô gái bên cạnh ngài là bạn gái của ngài hay cũng giống như là thư ký giống như thư ký của Tiếu tổng vậy?”

“Lăng tổng, bây giờ đang có tin đồn ngài đang có quan hệ vô cùng thân mật với một người bạn gái. Xin hỏi người bạn gái đó của ngài có phải cô gái xinh đẹp này không?”

“Lăng tổng,…”

Đối với ánh đèn liên tục lóe sáng bốn phương tám hướng xung quanh mình, Lăng Khiên theo bản năng đem Đồng Yên ôm vào trong ngực. Khi thấy có một kí giả đuổi theo Đồng Yên chụp hình, anh lập tức tối sầm mặt lại, trầm giọng mở miệng: “Các vị không nên làm phiền đến bạn gái tôi. Mọi vấn đề của mọi người chờ đến sau khi cuộc thương thảo này kết thúc, tôi sẽ đặc biệt dành ra thời gian là nửa ngày tiếp nhận phỏng vấn của mọi người. Còn bây giờ xin nhường đường một chút.”

Giọng anh không cao nhưng lại lộ ra khí thế uy nghiêm, lại phối hợp với ánh mắt sắc bén của anh làm cho người ta không rét mà run. Phần lớn kí giả đã thối lui, chỉ có mấy người không muốn sống tiếp tục tìm cách chụp lấy một bên mặt Đồng Yên.

Lăng Khiên ôm Đồng Yên vừa mới đi được hai bước thì thấy Tiếu Diệc Trần đi tới tiếp đón. Nhìn thấy cô gái đi bên cạnh anh ta, Lăng Khiên cả người giống như bị đánh một phát cảnh cáo, trong nháy mắt cả người bị chấn động không có phản ứng, trong miệng thoát ra một cái tên “Yên Nhi”.

Đồng Yên nhận thấy thân thể anh trong nháy mắt căng thẳng, ngửa đầu nghi hoặc nhìn anh, lại thấy sắc mặt anh trong lúc bất chợt trở nên tái nhợt dị thường thì lo lắng kéo kéo tay anh hỏi: “Khiên, anh sao vậy? Không thoải mái à?”

Lăng Khiên buông mí mắt, mím mím môi nhìn cô lắc đầu, đang định mở miệng lại nghe thấy âm thanh ôn nhuận mang theo ý cười của Tiếu Diệc Trần vang lên.

“Lăng tổng, Yên nhi, đã lâu không gặp.”

Lăng Khiên hơi nhíu mày, điều chỉnh tâm trạng rồi nắm lấy tay Tiếu Diệc Trần cười nói: “Tiếu tổng, gần đây có tốt không?”

Tiếu Diệc Trần nhìn Đồng Yên cười khẽ một cái: “Không giống như Lăng tổng được sống tiêu sái, có giai nhân làm bạn, tôi chỉ có thể mang theo thư kí đi cùng thôi.” Nói xong anh ta ôm chấm lấy Tử Yên Nhi giới thiệu với hai người: “Đây là thư ký của tôi, Tử Yên Nhi.” Sau đó anh nhìn sang Tử Yên Nhi cười nói: “Vị này là Lăng Khiên – tổng tài của tập đoàn Viễn Đông. Mỹ nữ bên cạnh anh ấy là học muội thời đại học của tôi, Đồng Yên.”

Tử Yên Nhi cắn môi, sắc mặt tái nhợt đối với hai người nói: “Chào hai người.” sao đó cúi đầu, không dám nói gì thêm cũng không dám nhìn Lăng Khiên lấy một cái.

Lăng Khiên nhìn cô đáy mắt hiện lên một tia đau đớn, dời ánh mắt đi trong nháy mắt gặp phải đôi mắt tìm tòi nghiên cứu và lo lắng của Đồng Yên, lòng anh khẽ run lên, có chút miễn cường nhìn cô cười cười không nói gì.

Đồng Yên trên mặt không có bất cứ biến hóa gì, nhưng ánh mắt từ từ ảm đi. Đối với Tiếu Diệc Trần cười cười, đồng thời cô thầm đánh giá Tử Yên Nhi. Cô gái này cô cũng có chút ấn tượng. Trong chuyên mục lần trước cần tìm tư liệu phỏng vấn Lăng Khiên và Tiếu Diệc Trần, trong tư liệu của Thiến Thiến có rất nhiều ảnh tìm thấy trên mạng về việc Lăng Khiên đi tới một trường đại học đưa đón một nữ sinh viên. Mặc dù các ảnh đều không chụp chính diện, nhưng cũng có mấy tấm ảnh chụp nghiêng mặt tương đối rõ ràng. Nếu như cô không nhìn lầm thì cô gái Tử Yên Nhi trước mặt này chính là nữ sinh viên kia. Vốn là những chuyện như thế này cô chẳng bao giờ để ở trong lòng, bởi vì là những việc trước đây Lăng Khiên đã trải qua, cô không có quyền can thiệp vào. Nhưng hôm nay khi thấy đáy mắt anh lóe lên tia đau đớn cùng bối rối, lòng cô hung hăng run lên một cái. Cô đang suy nghĩ chỉ mong là anh chẳng qua chỉ đang che giấu những việc đã trải qua ban đầu.

Nhưng đám kí giả kia thấy không khí bất thường giữa bốn người ngay lập tức tiến đến hỏi. Mội nữ kí giả đưa micro đến trước mặt Tiếu Diệc Trần hỏi: “Tiếu tổng, hôm này vợ ngài vì sao không thấy đến cùng với ngài vậy?”

Tiếu Diệc Trần cười nói: “Cô ấy rất bận.”

“Gần đây có tin đồn rằng ngài cùng với vợ mình đang chuẩn bị ly hôn. Việc này có thật không?”

Tiếu Diệc Trần ý vị thâm trường nhìn Đồng Yên một cái, ngoài dự tính lại thừa nhận: “Đúng vậy. Chúng tôi đã đệ trình đơn lên tòa án, không có bất ngờ gì xảy ra thì tháng sau sẽ có kết quả.”

Mọi người ồ lên, Lăng Khiên cả người run lên bần bật, có chút khó có thể tin được nhìn anh ta. Một lát sau anh cúi đầu thì thấy Đồng Yên mang theo nhàn nhạt ưu thương nhìn về phía Tiếu Diệc Trần.

Tim anh thoáng chốc trầm xuống.

Cô biết Tiếu Diệc Trần cùng với vợ hắn chuẩn bị ly hôn.

Nhưng mà cô lại không nói cho anh biết.

Chương 26: Vô tình gặp ở bờ biển

Sự trầm mặc chỉ diễn ra trong một vài phút ngắn ngủi, một kí giả lại mở miệng: “Tiếu tổng, ngài vừa mới nói bạn gái của Lăng tổng là học muội thời đại học của ngài, có thật không vậy?”

Tiếu Diệc Trần vẫn cười ôn hòa như cũ trả lời: “Đúng vậy. Chúng tôi còn từng là bạn rất tốt của nhau nữa, phải không Yên nhi?”

Đồng Yên cúi đầu, nắm thật chặt lấy tay Lăng Khiên, cũng cảm giác được lòng bàn tay anh lạnh như băng và ẩm ướt. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy vẻ mặt anh lo lắng nhìn mình, cô hơi sững sờ liền không tự chủ buông lỏng tay anh ra.

Tiếu Diệc Trần thu hết sự mờ ám của hai người vào trong mắt, cười cười đối với ký giả kia nói: “Chúng ta kết thúc phỏng vấn ở đây thôi. Yến hội sẽ bắt đầu ngay bây giờ, chủ hội đã sắp xếp chỗ ngồi cho các ký giả bằng hữu ở tầng hai. Chúc mọi người ăn cơm vui vẻ.” Nói xong anh ôm lấy bả vai Tử Yên Nhi, gật đầu với Đồng Yên, không nhìn Lăng Khiên lấy một cái đi sát qua bên người bọn họ.

Cho đến khi đám đông giải tán đi hết, Đồng Yên một lần nữa nắm lấy tay Lăng Khiên hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Anh nhìn cô, trên mặt không hề cười, đáy mắt nhẹ nhàng rung động, khàn khàn hỏi: “Em đã sớm biết Tiếu Diệc Trần muốn li hôn?”

Đồng Yên sửng sốt một chút sau đó gật đầu: “Anh ta đã nói với em mấy lần, em cũng không hề nghĩ anh ta lại dám thừa nhận trước giới truyền thông.”

Anh thở ra một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: “Tại sao em không nói với anh?”

Cô nhìn anh khó hiểu trả lời: “Nói với anh? Chuyện anh ta muốn li hôn? Em cảm thấy không cần thiết a.”

Lăng Khiên mím chặt môi, hàm răng cắn chặt lại, một lúc lâu cầm ngược lại tay cô nói: “Chúng ta đi thôi.”

Cả yến hội Đồng Yên đều đi bên cạnh Lăng Khiên từ bàn này sang bàn khác, anh cùng các vị khách khác xã giao nói chuyện nhưng lại không hề giới thiệu họ cho cô biết; đối với người khác anh chỉ nói “Đây là bạn gái tôi”, ngay cả tên cô anh cũng không nói cho họ biết.

Cô cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất, nhưng lại lo lắng cho thân thể của anh hơn khi nhìn thấy anh cứ uống một chén lại một chén không ngừng. Cô lôi anh mấy lần anh cũng chẳng hề phản ứng. Đến khi yến tiệc kết thúc, mặt anh chỉ có thể dùng hai từ “trắng bệch” để hình dung.

Trở lại phòng nghỉ, Lăng Khiên cởi áo khoác bước vào phòng vệ sinh, mọi thứ vị đè nén bên trong ruột cứ thế mà đi ra ngoài theo đường miệng, âm thanh nôn mửa không ngừng đánh sâu vào màng nhĩ Đồng Yên. Cô luống cuống đứng ở cửa phòng vệ sinh, nước đã vòng quanh mắt. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng mở ra, vội vàng cầm lấy tay người đàn ông phía bên trong cửa kia.

Lăng Khiên vốn muốn trốn tránh cô, nhưng lại nhìn thấy hai mắt cô hồng hồng thì trong lòng lại hiện lên một tia không đành lòng. Anh cũng không biết rốt cuộc mình đang giận cái gì. Cô nói không sai, Tiếu Diệc Trần muốn li hôn hay không không liên quan gì đến anh, và cô cũng không việc gì phải nói cho anh biết. Nhưng khi nghĩ đến Đồng Yên đã từng yêu người đàn ông kia tha thiết thì anh cảm thấy rất không yên lòng. Thật ra anh biết rõ, Tiếu Diệc Trần sở dĩ mất đi Đồng Yên là bởi vì hắn ích kỷ cùng hèn yếu, hiện tại hắn lại dám làm cái trò thừa nhận hắn muốn li hôn trước giới truyền thông, hắn không tin trong lòng Đồng Yên không có bất kỳ xúc động nào. Cô bây giờ đã có thể bình tĩnh, không hề có phản ứng gì trong lòng anh lại càng khủng hoảng, lại càng khổ sở hơn.

Đồng Yên đỡ anh nằm lên giường sau đó nhanh chóng lấy thuốc đau dạ dày, rót một cốc nước ấm nóng đưa cho anh uống. Sau khi nhìn anh uống xong mới cầm lấy tay anh hỏi nhỏ: “Anh đau lắm sao? Hay anh nằm nghỉ một lát đi?” (Vi: anh toàn không ăn gì uống thuốc luôn, thế dạ dày mới lại càng đau chứ @@).

Lăng Khiên nhìn ánh mắt đau lòng không chút che dấu của cô, lòng anh dần dần ấm áp hơn, kéo cô ngồi lên đùi mình oa oa hỏi: “Yên Yên, Tiếu Diệc Trần li hôn em thật sự không có cảm giác gì sao?”

Cô lau mồ hôi trên trán cho anh, khi thấy mi tâm của anh nhăn lại thì hôn anh một cái nói: “Em không có, một chút cũng không có. Nhưng mà em không hy vọng anh ta li hôn, Tương Dao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.”

Hai chân mày của Lăng Khiên vừa giãn ra thì lập tức nhíu lại ngay, anh rầu rĩ nói: “Em là đang lo lắng cho hắn ta sao?”

Đồng Yên im lặng, cúi đầu thở dài một hơi: “Dù sao em và anh ta cũng có nhiều năm yêu thương nhau, cho dù bây giờ em không hề yêu anh ta nữa nhưng cũng không mong anh ta thân bại danh liệt, chỉ còn hai bàn tay trắng. Nếu như vậy em sẽ cảm thấy rất áy náy đối với anh ta.”

Nghe được lời nói của cô Lăng Khiên khẽ run lên, ánh mắt lóe lên một cái nói: “Anh không cho phép em đối với hắn ta áy này. Hắn li hôn, hắn thân bại danh liệt hay ra sao nữa là chuyện của hắn, không liên quan gì đến em hết. Không cho phép em đồng tình với hắn.”

Cô cười cười, vỗ vỗ mặt anh nói: “Được rồi. Em sẽ không đồng tình với anh ta, cho dù sau này anh ta có đến xin cơm em cũng sẽ làm như không thấy. Thế được chưa?”

Lăng Khiên nghe thấy giọng nói như đang dỗ dành một đứa trẻ của cô đối với mình mà bật cười, cầm lấy tay cô đặt lên bả vai mình, nhìn nụ cười điềm tĩnh của cô một chút, sau đó thì hôn lấy, mân mê lấy, ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Sau nụ hôn nóng bỏng, Lăng Khiên dựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Đồng Yên bị anh ôm lấy chỉ có thể nửa nằm trên ngực anh, nhìn lấy chiếc cằm hoàn mỹ nhưng ương ngạnh của anh chốc lát, quay người hỏi nhỏ anh một câu: “Anh quen biết với Tử Yên Nhi phải không?”

Lăng Khiên ôm cô, nắm thật chặt lấy tay cô, trên mặt nháy mặt hiện lên bất an cùng bối rối. Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, vuốt ve lấy hai cánh môi mềm mại, sắc mặt vừa mới hơi hòa hoãn lại một lần nữa trở nên tái nhợt dị thường, đáy mắt anh run rẩy không dứt.

Đồng Yên lẳng lặng nhìn anh chăm chú, không tức giận và không hề tỏ ra không tín nhiệm, ánh mắt cô còn mang theo sự khích lệ nhìn anh.

Một lúc lâu sau, Lăng Khiên thở dài một hơi, lôi cô ngồi dậy, cân nhắc chút đỉnh và khàn khàn mở miệng: “Anh cùng với cô ấy quen nhau trong một thời gian ngắn, chính là năm ngoái sau khi em về nước không bao lâu.” Nói xong anh ngồi dậy nhìn cô, vẻ mặt vô cùng chân thành nói: “Yên Yên, nếu như anh nói anh quen với cô ấy chỉ vì tên cô ấy là Yên Nhi, đôi mắt cô ấy vô cùng giống mắt em, chẳng qua là anh trong nhất thời muốn tìm một phần an ủi, chỉ như vậy thôi thì em có tin anh không?”

Đồng Yên nghe anh nói xong từ từ rũ mí mắt xuống, thời gian dài không hề đáp lại anh.

Lòng bàn tay Lăng Khiên càng ngày càng nhiều mồ hôi lạnh, trên trán cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi, thân thể ngày càng cảm thấy lạnh lẽo, không tự chủ được anh rùng mình một cái. Đồng Yên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt thật to ẩn hàm nước mắt, cô mím môi cười cười, sau đó khẽ gật đầu: “Em tin anh. Em tin rằng anh sẽ không gạt em.”

Anh nghe thấy câu trả lời của cô một hồi lâu cũng không hề phản ứng, chỉ ngồi ngây ra nhìn cô, mặt tràn đầy vẻ không-thể-tin-được.

Cuối cùng Đồng Yên cười khẽ, hai tay tinh tế ôm lấy cổ anh, giả vờ nổi giận mở miệng: “Nói em nghe. Sau khi chúng ta ở cùng một chỗ, anh và cô ta có gặp mặt nhau một mình lần nào không?”

Lăng Khiên mím môi, tránh ánh mắt của cô, cúi đầu trầm mặc lâu lâu mới nói: “Lần trước anh đi công tác ở thành phố X gặp lại cô ấy một lần.”

Đồng Yên vếnh miệng: “Thế anh có làm chuyện gì có lỗi với em không?”

Lăng Khiên nhìn cô cật lực lắc đầu, vội vàng nói: “Không có, tuyệt đối không có. Anh xin thề!” (Vi: Giống hệt “Em xin hứa/thề!” lúc kết nạp vào đoàn =)). Ôi Khiên ca thật đáng yêu :X:X:X).

Đồng Yên xì một tiếng rồi bật cười, đưa tay nhéo nhéo mũi anh, sau đó lại ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn úp vào gáy anh nói nhỏ: “Sau này em không cho phép anh một mình gặp cô ấy. Cô ấy trẻ tuổi hơn em, xinh đẹp hơn em, em rất không vui khi nhìn thấy anh và cô ấy gặp mặt ở cửa lúc sáng.”

Lăng Khiên trong lòng mừng như điên. Sủng vật nhỏ bé của anh là đang ghen phải không? Anh hôn lấy tai cô nói: “Nói nhảm gì vậy. Yên Yên của anh mới là xinh đẹp nhất, khả ái nhất.” (Vi: Ọe… Buồn nôn quá @@).

Cô rầu rĩ cười, nhắm ngay cổ anh không nhẹ không nặng cắn một cái, nhìn thấy dấu hai hàm răng nhỏ của mình trên da thịt màu đồng ở cổ anh thì cười khanh khách. Cô vừa định cắn anh phát nữa lại nghe thấy giọng nói nhẫn nhịn và run rẩy của anh vang lên: “Xin em đấy, đừng có lộn xộn nữa. Em đang cố tình khiêu chiến với khả năng kiềm chế của anh đấy hả?” ( =)), anh thật là quân tử =P~).

Hai người ầm ĩ trong chốc lát, sau đó anh ôm cô ngủ thật say. Dạ tiệc buổi tối hai người không hề tham gia. Đợi đến khi Lục Tư Triết tới, không hề có bạn gái nào đi cùng, ba người mặc thường phục đi ra ngoài ăn cơm bình dân. Sau khi ăn cơm xong Lăng Khiên đưa Đồng Yên trở về phòng sau đó cùng Lục Tư Triết tới tầng sáu uống rượu.

Đồng Yên tắm rửa thay quần áo rồi nằm trên giường xem ti vi. Lúc đồng hồ điểm hơn chín giờ thì tiếng điện thoại di động của cô vang lên. Nhìn thấy tên người gọi nhấp nháy trên màn hình điện thoại, hai đầu chân mày cô từ từ nhíu lại, qua thật lâu cô mới ấn nút nghe.

“Alo? Diệc Trần?”

Tiếu Diệc Trần lúc này đang ở bên bờ biển. Bờ biển rộng mênh mông ở dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng càng trở nên thâm trầm, yên lặng đến mức quỷ dị. Cả người anh hòa lẫn vào bóng đêm, thân mình thon dài toát ra vẻ cô đơn cùng đơn độc.

Anh không nói gì chỉ đi về phía trước hai bước, đưa điện thoại di động hướng ra phía biển rộng, một lát sau mới lại áp điện thoại vào tai.

Bên tai Đồng Yên truyền đến tiếng gió biển vù vù xen lẫn tiếng sóng biển không rõ lắm, đáy lòng cô hơi xúc động, mở miệng nói, thanh âm không tự chủ trở nên mềm nhẹ vô cùng: “Anh đang ở bờ biển à?”

Tiếu Diệc Trần nghe cô nói mà cười khẽ, ngữ điệu quen thuộc, giọng nói ôn nhu, phảng phất làm anh nhớ lại Đồng Yên ngày xưa thường hay lẽo đẽo đi theo sau anh.

“Yên nhi, bờ biển ở đây không xinh đẹp như ở thành phố H, nhưng gió biển cũng rất thoải mái. Em có muốn cảm nhận một chút không?”

Đồng Yên nắm điện thoại đi tới bên cửa sổ, bờ biển loáng thoáng có chút ánh sáng, lác đác có vài người dạo chơi trên bờ biển. Cô không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, lắc đầu cự tuyệt: “Không được. Tôi đã tắm rửa rồi.”

Tiếu Diệc Trần nhìn về phía xa, khóe miệng là nụ cười không đổi, cũng là vô cùng khổ sở: “Yên nhi, em như thế này rất không có sức thuyết phục. Em ra đây đi, anh chỉ muốn nói cho em nghe một chút về chuyện giữa Lăng Khiên và Tử Yên Nhi.”

Trong quán rượu.

Lăng Khiên và Lục Tư Triết đang ngồi uống rượu cùng với một người đàn ông khác ở một bàn trong góc phòng thương lượng chuyện làm ăn.

Lăng Khiên tựa như vô ý mà hữu ý nhìn thời gian, căn bản không thể nào mở miệng. Lục Tư Triết từ từ uống rượu cùng người đàn ông trung niên kia, đưa mắt nhìn ra cửa, thân thể hơi ngẩn ra, đụng đụng cánh tay Lăng Khiên ý bảo anh nhìn về phía cửa.

Lăng Khiên gõ gõ tàn thuốc theo ánh mắt Tư Triết nhìn ra cửa thì thấy Tử Yên Nhi hết nhìn đông lại nhìn tây như đang tìm ai đó. Anh từ từ nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi dập tắt điếu thuốc vào gặt tàn, cùng người đàn ông trung niên kia lên tiếng chào hỏi, quay sang nói với Tư Triết: “Cậu tiếp tục bàn bạc đi. Tôi đi qua đó xem một chút.”

Lục Tư Triết mím môi nhìn anh, nói: “Ở đây có không ít ký giả, tốt nhất mang cô ta ra ngoài nói chuyện.”

Anh gật đầu, sửa sang lại tay áo rồi tiến về phía cửa.

Tử Yên Nhi nhìn thấy anh, khẽ cắn môi sau đó cúi đầu nhìn xuống đất nói nhỏ: “Anh có rảnh không? Em có lời muốn nói với anh.”

Lăng Khiên nhìn cô nhẹ nhàng gật đầu: “Được. Đi ra ngoài nói chuyện.”

Hai người chầm chậm đi tới bờ biển, Lăng Khiên đi trước, Tử Yên Nhi cách anh nửa thước ở phía sau, khẽ cúi đầu, trên mặt có chút đấu tranh giằng co. Đến bờ biển, cô nhìn xung quanh thì thấy hai thân ảnh ở cách đó không xa. Cô dừng lại kéo chéo áo của Lăng Khiên.

Lăng Khiên xoay người, nhàn nhạt nhìn và đợi cô mở miệng.

Một lúc sau, Tử Yên Nhi từ trong túi móc ra một tấm chi phiếu đưa cho anh: “Đây là một trăm vạn lần trước anh cho em mượn, giờ em trả lại cho anh.”

Lăng Khiên không có cầm lấy, cúi đầu trầm tư, một lát sau nhìn về phía cô, hai tròng mắt lạnh lùng trong trẻo không có một tia rung động hỏi: “Em đi theo Tiếu Diệc Trần?”

Tử Yên Nhi lắc đầu, nói nhỏ: “Em chỉ là thư ký của anh ta.”

Lăng Khiên nghiêng đầu nhìn về phương xa, nói: “Vậy hắn ta tại sao lại cho em một trăm vạn?”

“Em mượn anh ta. Anh ta sẽ dần dần trừ vào tiền lương của em.”

Lăng Khiên quay đầu nhìn cô, trong mắt nhàn nhạt ưu thương. Dù không yêu cô nhưng anh cũng không hề hi vọng cô gái này bị cuốn vào cuộc đấu giữa anh và Tiếu Diệc Trần.

“Cha em bệnh thế nào?”

“Đã được phẫu thuật rồi. Tiếu tổng đã giúp em tìm bác sỹ tốt nhất cho cha. Hiện giờ cha em đang hồi phục lại rất tốt.”

Lăng Khiên ánh mắt ảm đi một chút, xoay người nhìn mặt biển yên tĩnh một lúc lâu mới nói: “Cuộc gặp mặt lần trước có phải do Tiếu Diệc Trần an bài hay không?”

Tử Yên Nhi run lên bần bật, cắn chặt môi không nói gì.

Lăng Khiên không hề xoay người, dường như anh cũng không đợi bất kỳ câu trả lời của cô, tiếp tục mở miệng: “Lần này thì sao? Hắn ta lại muốn em làm cái gì? Lại làm chiêu cũ dụ dỗ tôi sao? Yên nhi, cha em bị bệnh mà tôi không hết lòng giúp đỡ thật xin lỗi. Một trăm vạn kia em không cần trả lại cho tôi, hơn nữa em cũng không nên tham gia vào ân oán giữa tôi và Tiếu Diệc Trần. Em hãy cùng với cha em rời khỏi nơi này đi. Hãy sống một cuộc sống đơn giản thôi được không?”

Tử Yên Nhi trong mắt đã có nước, thấy cách đó không xa hai người kia đang đi tới, cô nhắm chặt mắt một chút, rồi bước lên phía trước một bước, trực tiếp ôm lấy eo Lăng Khiên.

Hai người ở cách đó vài mét nhìn thấy hình ảnh của bọn họ đều sửng sốt. Tiếu Diệc Trần khóe miệng là nụ cười yếu ớt, quay đầu nhìn sang cô gái bên cạnh mình đang tràn ngập căng thẳng trong lòng.

Đồng Yên mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt nhìn hình ảnh đôi nam nữ đang đứng ôm nhau một chỗ kia, trong nháy mắt cả người cứng đờ không phản ứng. Nhìn thấy người đàn ông kia đẩy cô gái kia ra trên mặt vẻ mặt từ từ buông lỏng, cô quay đầu nhìn chống lại đôi mắt đang mỉm cười ôn nhu của Tiếu Diệc Trần, khẽ cười cười và lạnh lùng hỏi: “Diệc Trần, đây mới thực sự là nguyên nhân anh hẹn tôi ra bờ biển vào tối nay phải không?”

Loading...

Xem tiếp: Chương 27-28

Loading...