81
Editor: Phác Hồng
Ta già rồi.
Tam sinh tam thế, cuối cùng chỉ còn lại một câu nhàn nhạt, Liễu Diên nhìn mu bàn tay trắng loáng rồi cảm thấy y già lắm.
82
Editor: Phác Hồng
Trời hơi sáng, Liễu Diên đã tỉnh lại. Đêm qua gây sức ép ra không ít mồ hôi, có Y Mặc che kín nên không bị cảm lạnh. Vì thế khi tỉnh lại, Liễu Diên không cảm thấy nặng đầu, ngoại trừ eo hơi đau nhức, ngược lại hiếm khi tâm tình được thư sướng.
83
Editor: Phác Hồng
Trở lại trong núi đã là trời đông giá rét. Một trận tuyết vừa đổ xuống, cây rừng khoác lớp áo trắng, ngay cả hà hơi cũng một màu trắng hệt như cùng đất trời hòa thành một thể.
84
Editor: Phác Hồng
Khắp núi rừng đầy thổ mộc, bùn đất ẩm ướt, cành lá sum xuê, tuy nói hè nóng bức nhưng trong núi lại không hề vậy. Mỗi chiều Liễu Diên thường bảo Trầm Giác nâng sập trúc đặt giữa sân để y nằm hóng mát.
85
Editor: Phác Hồng
—— Chúng ta đều là phụ thân.
Y Mặc biết rất nhiều chuyện hắn không tranh được Liễu Diên, tam sinh tam thế, đứng trước mặt y hắn luôn bại trận, rất ít khi toàn thắng.
86
Editor: Phác Hồng
Trầm Giác đi theo sau Y Mặc, cẩn thận từng bước một, không biết trong mắt là vướng bận hay âu lo, cuối cùng biến mất ở phía kia bầu trời.
87
Editor: Phác Hồng
Mưa tạnh hẳn, giọt nước đọng trên cây rơi xuống phát ra âm thanh tịch liêu mà cô độc. Đêm hè này chẳng khác gì dĩ vãng, mưa chóng đến chóng đi, chỉ còn lại núi rừng đẫm nước và tiếng tịch mịch mãi vang vọng.
88
Editor: Phác Hồng
Liễu Diên ôm hắn vào lòng, ôm chặt là vậy nhưng không biết khi nào hắn sẽ lại há mồm cắn y. Y không sợ bị cắn tổn thương, đau đớn này có hề gì với một người quanh năm chinh chiến, là y lo lắng theo bản năng mà thôi.
89
Editor: Phác Hồng
Tuyết đúng dịp rít gào trong gió rét, bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả khắp nơi. Non nước vẫn như trước mà người đã hoàn toàn thay đổi.
90
Editor: Phác Hồng
Từng tiếng pháo nổ vang lên dưới chân núi La Phù, tiếng pháo liên tiếp xuyên qua không khí truyền thẳng đến tiểu viện lẻ loi trên núi, gọi dậy tên rắn còn đang say mộng.
91
Editor: Phác Hồng
—— Nghĩ cũng đừng hòng.
Liễu Diên vừa dứt lời, âm thanh tuy nhỏ nhưng Trầm Giác bên cạnh lại nghe rõ ràng, trong lòng lập tức có tính toán.
92
Editor: Phác Hồng
Hứa Minh Thế đứng ngoài sân lưỡng lự hồi lâu rồi quyết định vào an ủi Liễu Diên, dẫu rằng lão vốn không phải người biết an ủi.
93
Editor: Phác Hồng
Hứa Minh Thế chỉ bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi rời đi. Liễu Diên nhất thời không nghĩ được lí do ngăn cản, chỉ vào Trầm Giác bảo hắn đi cùng lão.
94
Editor: Phác Hồng
Trầm Giác nói: “Nếu ngươi chết, kiếp sau chưa chắc sẽ gặp lại. Kiếp này giao hết tại đây, ngươi cam lòng sao?”
“Có gì mà cam lòng hay không cam lòng, đây là việc ta nên làm.
95
Editor: Phác Hồng
Đêm khuya, tiếng côn trùng rả rích bên ngoài, dội vang vào tai. Đó là vũ đài của một thế giới khác, đêm tối tựa bức màn, còn ánh trăng bàng bạc dâng lên là cánh tay vô hình vén lên bức màn ấy.
96
Editor: Phác Hồng
Lúc Liễu Diên tỉnh lại thì ngồi ngốc một hồi, tựa vào bàn đá nhớ lại chuyện khi nãy. Y cúi đầu nhìn bên chân, nước rửa mặt bị đổ vẫn ướt sũng trên đất.