Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 1306 : Xin Khuyên Anh Một Câu. (p2)

Chương trước: Chương 1306 : Xin Khuyên Anh Một Câu. (p1).



Dương Minh cho người đóng gói thức ăn trên bàn lại, còn Từ Khiêm thì âm thầm bực tức, bữa cơm này đúng là xui xẻo, mục đích thì không đạt được, ngược lại còn mất trắng mấy chục ngàn.

Dưới sự dẫn đường của phục vụ, xuống dưới sảnh, Từ Khiêm bước lại quầy tính tiền : "Phòng 21, bao nhiêu tiền?"

Sau khi hỏi xong câu này, Từ Khiêm ngừng hô hấp lại, mấy chục ngàn đối với Từ Khiêm mà nói chính là một con số lớn, cho nên hắn cắn răng, thầm nghĩ sau khi trở về quyết định tìm hiểu quan hệ của Dương Minh và Lâm Chỉ Vận.

"Tiên sinh, phòng 21 được miễn phí, quản lí đã dặn như vậy" Cô nhân viên sau khi tra danh sách xong, liền mỉm cười nói với Từ Khiêm.

"Miễn phí? Có ý gì?" Từ Khiêm ngạc nhiên, hắn đương nhiên là hiểu miễn phí có nghĩa gì rồi, nhưng mà hắn không tin vào cái lổ tai của mình, mấy chục ngàn lận đấy, sao có thể miễn phí được? Cái này đúng là có chút khó hiểu.

Cô nhân viên mĩm cười, tuy rằng cảm thấy câu hỏi của Từ Khiêm hơi bị ngốc nghếch, nhưng mà vẫn giải thích : 'Tiên sinh, chủ tịch tập đoàn đã dặn qua, Dương tiên sinh đến ăn thì được miễn phí, ngài đi cùng với Dương tiên sinh, cho nên chi phí được giảm hết"

Chấn động! Từ Khiêm lúc này chỉ còn lại chấn động! Hắn giống như một người bị sét đánh vậy, đứng chết trơ ra đó. Dương Minh đến đây ăn đều được miễn phí? Hơn nữa còn là do chủ tịch tập đoàn dặn dò?

Chủ tịch tập đoàn là cái chức lớn cở nào, Từ Khiêm làm sao mà không biết? Đừng nói chỉ là quản lý sảnh, cho dù là tổng giám đốc của các nhà hàng khách sạn này ra, cũng phải cúi đầu khi nói chuyện nữa là.

Mà Dương Minh lại có quan hệ với chủ tịch tập đoàn, như vậy đã nói lên rằng, gia cảnh của Dương Minh đã vượt xa mình. Vừa rồi Từ Khiêm còn cảm thấy gia đình của mình rất ghê gớm, bây giờ so sánh với Dương Minh, căn bản chẳng là cái gì cả.

Nghĩ đến thái độ nhiệt tình của quản lí sảnh đối với Dương Minh, Từ Khiêm liền cảm thấy mất mác, lúc này hắn đã có chút mờ mịt, chênh lệch của hắn và Dương Minh thật to, đây là đều không thể nào theo kịp.

Dương Minh nhìn thấy vẻ thất hồn của Từ Khiêm, đương nhiên cũng biết nguyên do, vừa rồi đoạn đối thoại của cô nhân viên và Từ Khiêm hắn cũng nhìn thấy rõ.

Dương Minh đi đến bên cạnh Từ Khiêm, vỗ vai hắn, sau đó mỉm cười nói : "Từ chủ tịch, tôi và Chỉ Vận đi trước, còn phải về đi học..."

"A..." Từ Khiêm hồi phục từ trong nổi khiếp sợ, khó tin nhìn Dương Minh bên cạnh, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

"Đúng rồi, Từ chủ tịch, có chuyện tôi cần phải khuyên anh một câu, anh đừng nên có chủ ý với Chỉ Vận, nếu không anh khẳng định sẽ hối hận"

Dương Minh nói xong, cũng mặc kệ hắn, xoay người đi với Lâm Chỉ Vận ra ngoài cửa, chỉ còn lại một mình Từ Khiêm đứng ở đó, vẫn còn chưa hoàn hồn.

"Anh vừa nói cái gì với hắn vậy?" Đi xa rồi, Lâm Chỉ Vận mới tò mò hỏi Dương Minh.

"Anh nói là hắn đừng có chủ ý với em" Dương Minh cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói.

"Vậy làm sao mà hắn thất hồn thế?" Lâm Chỉ Vận nghi hoặc nhìn Dương Minh.

"Hắn nghĩ, khoảng cách giữa anh và hắn quá chênh lệch, cho nên thất hồn thôi" Dương Minh cười cười nói : "Mặc kệ hắn, chúng ta quay về trường học thôi"

Bây giờ đã qua giờ cao điểm rồi, trên đường cũng không còn nhiều xe, hơn nữa lúc trở về, có thể đi đúng chiều, như vậy cũng sẽ không bị cảnh sát giao thông vịn lại, cho nên chạy về đến trường là vừa đúng sáu giờ, cũng vừa bắt đầu học, hai người cũng không đến trễ.

Dương Minh đưa Lâm Chỉ Vận đến khu quản trị kinh doanh trước, sau đó mới lái xe về khu máy tính của mik2nh, mang theo một đống đồ ăn ngon xuống xe, đi vào trong phòng học.

Thật là trùng hợp, khóa này do thầy Vương dạy, Dương Minh vào trong phòng học rồi, thầy Vương cũng không nói gì, chỉ gật đầu với hắn, sau đó tiếp tục giảng bài.

Điền Đông Hoa và Vương Tuyết ngồi ở phía sau cùng, mà ở đây không có người nào khác, cho nên rất rộng rãi, Dương Minh ngồi xuống bên cạnh Điền Đông Hoa, sau đó cầm túi đồ ăn đưa cho hắn : "Tao mời ăn hải sản nè"

"Trời đất, nhiều cua và tôm hùm vậy?" Điền Đông Hoa trừng to mắt ra : "Mày đi mua mấy cái này à? Sao mày biết tao và Vương Tuyết chưa ăn gì?"

"Vừa đi ăn với Chỉ Vận về, mua về cho mày thôi" Dương Minh nhún vai : "Hai người chưa ăn? Vậy ăn nhanh đi"

"Hèn chi, tao biết mày cũng không có tốt bụng như vậy, thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ, tao đang đói" Điền Đông Hoa cười nói, sau đó lấy mấy cái gói ra, đưa cho Vương Tuyết, rồi mở ra ăn.

Vương Tuyết không giống như Điền Đông Hoa không biết kiêng nể cái gì, ngượng ngùng nhìn trái nhìn phải "không sợ thầy phát hiện sao?"

"không sao đâu, sợ cái gì, ông ta không thấy đâu" Điền Đông Hoa cầm lấy con tôm hùm lên, bắt đầu xúc.

Dương Minh mỉm cười, thật ra thầy cô ở bên dưới đều nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ là không nói thôi, nhất là lên đại học rồi, ai muốn học thì học, đó là chuyện của người đó, không liên quan đến thầy cô.

Thầy cô ở đại học rất ít quản sinh viên, những cái này để cho tự giác làm thôi.

Nhất là đối với vị đại thiếu gia như Điền Đông Hoa vậy, bây giờ thầy cô biết nói thế nào đây, cho nên ai cũng mặc kệ luôn.

Vương Tuyết nhìn thấy Điền Đông Hoa ăn ngon như vậy, cũng không nhịn được, bắt đầu ăn với hắn...

Nhâm Kiện Nhân càng nghĩ càng uất ức, vô cùng uất ức, vốn hội quán Tae Kwon Do ở trường rất là vinh quanh, bây giờ sinh viên đều hướng ra bên ngoài, thích học Tae Kwon Do rất nhiều, cho nên hội quán Tae Kwon Do phát triển rất tốt tại đại học Tùng Giang.

Nhưng mà, sau lần tỷ thí với Dương Minh xong, làm cho danh tiếng của hội quán tụt dốc không tả nối, xã trưởng Lý Gia Sinh và phó xã trưởng Lưu Triệu Quân đều bại trong tay của Dương Minh.

Tuy rằng Nhâm Kiện Nhân không cho rằng công phu của Dương Minh cao, bởi vì ngày đó Dương Minh hoàn toàn là toàn chơi chiêu cả, chỉ biết dùng thủ đoạn để đánh lừa cảnh giác của mình, sau đó nhân cơ hội mình không đề phòng mà đánh lén.

Bọn họ nghĩ như vậy, nhưng người khác không nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh thất bại, trực tiếp làm cho uy tính của hội quán Tae Kwon Do tụt xuống.

Rất nhiều người dự định đăng ký ghi danh vào hội quán, sau khi coi hoặc biết tin này, đều lùi bước, còn những người đã gia nhập thì cũng nghĩ biện pháp rời đi.

Đây là điều Nhâm Kiện Nhân không muốn thấy, cái hội quán Tae Kwon Do mà hắn cực khổ xây dựng điêu đứng thế nào, hỏi hắn làm sao mà dễ chịu được?

Cho nên, Nhâm Kiện Nhân vẫn luôn muốn tìm Dương Minh để trả thù, nhưng mà nếu khiêu chiến Dương Minhnhư vậy, Dương Minh khẳng định là không chấp nhận, hơn nữa, mình đã thua rồi, còn đi tìm Dương Minh trả thùa, làm cho mình thoạt nhìn có vẻ dày mặt.

Nhâm Kiện Nhân muốn tìm lại mặt mũi, cũng phải có một lý do và thời cơ thích hợp, đầu tiên không nói về chuyện Dương Minh có đồng ý hay không, cho dù Dương Minh đồng ý, thì Nhâm Kiện Nhân cũng không dám.

Nhưng mà bây giờ hắn đã có được một cơ hội tốt! Đó chính là ngày lễ nghệ thuật của trường, hắn nghĩ, chỉ cần mình biểu diễn vô thuật với Dương Minh, đến lúc đó nếu như mình hơn Dương Minh, vậy thì nhất định có thể chấn hưng lại hội quán rồi.

Hơn nữa, ngày lễ nghệ thuật này còn được tổ chức rầm rộ hơn là lần luận võ trước nữa, lần trước chỉ tổ chức trong sân vận động, không phải là mọi người cùng đến coi, nhưng lần này thì khác, đây là ngày lễ lớn của trường, cho nên tất cả những sinh viên trong trường sẽ tập trung đến xem, nói cách khác, ch3i cần bây giờ thành công, thì hoàn toàn có thể thay đổi cục diện.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nhâm Kiện Nhân bắt đầu lung lay.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1307 : Cùng Biểu Diễn. (p1)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình

Số chương: 50



Thiên Long Bát Bộ (bản Mới)

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 100


Vụ bí ẩn Con chó tàng hình

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 17