21 Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi gọi cho Thẩm Hân Hân. Dường như là đồng thời, anh đưa cánh tay ra, cướp điện thoại của tôi, ném sang một bên.
22 Sức lực của tôi không thắng nổi anh, do đó đành chịu nói với anh: “Sở Mộng Hàn, làm vậy có ý nghĩa không?” “Tại sao em không chọn thứ tốt cho mình? Anh phải làm thế nào em mới chịu ở lại.
23 Dưới ánh hoàng hôn, tôi chăm chú nhìn anh, anh đã gầy đi nhiều. Vào nhà anh tôi mới phát hiện, tất cả đèn đều không bật, ánh lửa từ hai cây nến màu bạc trên bàn ăn phát ra ánh sáng mông lung.
24 Tôi chưa kịp quan sát biểu cảm của anh, chỉ nghe anh nói: “Đồng Đồng, cô ấy là Lưu Tân, đợi anh chút, anh quay lại ngay!” Nói xong anh đã lao vào phòng với tốc độ nhanh nhất.
25 Tôi không muốn làm phiền bạn bè, cũng không muốn lang thang đầu phố, dựa vào cái gì mà anh đòi sống phóng đãng, tôi phải để mình chịu khổ? Vì người đàn ông này, có đáng không? Anh nhìn chằm chằm vào tôi: “Em giờ đang làm gì, mệt mỏi thành như này sao?” “Anh có đi hay không, nếu không tôi sẽ đi!” Tính cách của chúng ta rất giống nhau, đều không phải người không biết giữ lời hứa, hoặc không nói, nói rồi nhất định sẽ làm được.
26 Nếu thực sự có thể, sao tôi muốn làm khó mình? Không có người phụ nữ nào không muốn sống yên ổn, chỉ là có một số người và một số việc chẳng thể nào kiểm soát, tôi chỉ còn cách kiểm soát chính mình.
27 Trong lòng tôi rất buồn bực, song nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Mộng Hàn, “Là anh nói, Đồng Đồng cô ấy …” “Đúng, giữa chúng tôi không có gì hết. ” Nhược Phàm nói dứt khoát, tôi dường như có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngạc nhiên lúc đó của Mộng Hàn.
28 Kệ tôi có lay anh ta thế nào, anh ta cũng không mở miệng, cứ nhắm mắt, khóe miệng hơi cười. “Xem ra sếp Sở nghiên cứu về tiêu chuẩn đối với tình nhân rất thấu đáo nhỉ.
29 Anh ta cười nhẹ một cái, “Phí sống ở khách sạn công ty chịu hết, mua nhà một mình sống, lúc mở cửa, trong lòng đã rất hoảng sợ. Ở đâu cũng có một mình, cho nên tôi thà ở khách sạn.
30 Tôi chỉ là một cô gái dựa vào sự nỗ lực của mình sống qua ngày trong xã hội, không muốn đụng chạm đến bất cứ ai, cũng chỉ hy vọng người khác đừng đến quấy rầy mình.
31 Nằm ở giữa giường nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn 9 giờ tối, nghĩ đến chuyện Lưu Tân nói Mộng Hàn không khỏe, không biết bây giờ sao rồi. Do dự một lát, cuối cùng vẫn đi lấy di động, gọi cho anh ta.
32 Tôi rót ly nước cho anh ấy, anh ta không uống, vẫn giữ tư thế như vậy. Tôi đang nghi ngờ anh ta có phải thực sự ngủ thiếp đi không. Lúc cách anh ta rất gần, tôi lặng lẽ nhìn anh ta, anh ta giống như tôi, gầy hơn nhiều so với vài năm trước, trên khuôn mặt khôi ngô, nhiều góc cạnh của người đàn ông trưởng thành.
33 Tôi đẩy tay anh ấy ra, cố chấp hỏi: “Ba năm của em, anh đều biết cả, em muốn biết, ba năm qua anh sống thế nào?” Anh ấy nhìn vào ánh mắt chờ đợi của tôi, thở dài một hơi thật sâu, sau đó cố cười một cái nhẹ nhõm, “Lúc bắt đầu thì vội vã kiếm tiền, sau đó nghĩ muốn tìm em, nhưng lại sợ gặp em, sợ em thật sự đang ở cùng người đàn ông khác, nhìn thấy anh lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với em.
34 Tim của tôi bỗng chốc lạnh đi. Buổi trưa Mộng Hàn gọi điện tới, nói buổi tối muốn đưa tôi đi gặp bạn. Tôi nghĩ anh ấy muốn giới thiệu tôi với những người xung quanh anh ấy, tuy tôi không phải là người thích trang điểm, song cũng muốn trang điểm xinh đẹp tí để giữ thể diện cho anh ấy trước bạn bè.
35 “Tôi không dám nghĩ anh ấy có người khác, xưa nay không dám nghĩ anh ấy sẽ không yêu tôi nữa. Đồng Đồng, sao anh ấy có thể không yêu tôi nữa chứ? Chẳng phải tôi là bảo bối trong lòng anh ấy sao? Chẳng phải anh ấy là “ông chồng ngốc” mà tôi đánh không đánh lại, tôi mắng không nói lại sao? Lúc tôi ốm anh ấy dùng miệng bón nước cho tôi uống.
36 Đã từng bao lần rồi, tôi nằm mơ thấy một căn nhà hai phòng như vậy là ngôi nhà chung của tôi và anh. Ngôi nhà quá xa hoa mà anh cho tôi trước đây không thể khiến tôi có một chút cảm giác thuộc về nào cả, tất cả những trang trí nơi đây đều rất phù hợp với tâm ý của tôi.
37 “Lập tức nhập viện!” Bác sĩ là một cô khoảng ngoài 50 tuổi, rất nóng tính, cầm bút viết roạt roạt, sau đó ném đơn thuốc vừa viết cho Mộng Hàn, “Đi xuống tầng 1 làm thủ tục nộp viện phí, cô ấy cần truyền dịch.
38 Vẻ thê lương trên khuôn mặt Uyển Uyển không kém gì Hân Hân, cô ta vừa khóc vừa cười nói với Hân Hân: “Tại sao? Tôi thất tình, người tôi yêu không yêu tôi, tôi gặp Uông Tường, sống cùng người yêu tôi, như vậy là sai sao?” “Cô yêu Uông Tường không? Họ đã sống cùng mười mấy năm rồi, người đàn ông như vậy, cô cũng dám yêu?” Tôi kéo Hân Hân lại, hét lên chỉ trích Uyển Uyển.
39 Tôi nghĩ đến việc đầu tiên chính là thay khóa, tìm nhà ở thành phố A không phải chuyện dễ. Thật đáng cười, người đàn ông từng cho tôi cuộc sống yên ổn, sau khi gặp lại anh ta, thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của tôi là liên tục tìm nhà.
40 “Đồng Đồng, em mãi mãi không thể hiểu cảm giác một người đàn ông nhìn người phụ nữ mình yêu khóc, bản thân sẽ cảm thấy bất lực thế nào đâu. Vào mỗi đêm sau khi xa em, anh hầu như đều mơ thấy em khóc.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 155