21 - Vậy cô có thể nói cho tôi biết lúc đó xảy ra chuyện gì không?- Vị cảnh sát điềm đạm nhìn Hạ Nguyệt. Tuấn Minh ngồi bên cạnh nhưng không được phép trả lời bất cứ câu hỏi nào.
22 Cả hai cùng nắm tay nhau đến trạm xe buýt để đi về nhà. - Sao lúc nãy em nói chúng ta là bạn thân!- Tuấn Minh hỏi, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn Hạ Nguyệt.
23 Khi cả hai đã ra đến bến xe buýt. Chợt Hạ Nguyệt khựng lại. - Em đến nhà anh ở được không?Tuấn Minh ngỡ ngàng. Tuy anh và Hạ Nguyệt bây giờ đang trong quan hệ yêu đương nhưng cũng chỉ mới được mấy ngày, con gái ai đời lại đến ở nhà con trai.
24 Sau khi cùng Hạ Nguyệt về nhà dọn đồ, cả hai đi bộ về nhà Tuấn Minh. Trời đổ mưa. . . - Haiz! Mai thế nào cũng bị cảm!- Hạ Nguyệt ngao ngán lắc đầu. - Qua đây!- Tuấn Minh kéo Hạ Nguyệt ôm vào lòng.
25 Khi mọi học sinh trong trường đang chìm vào giấc ngủ họ đột nhiên mơ thấy một cô gái. Cô ta có đôi cánh thiên thần. Họ khong thấy được khuôn mặt vì nơi đây có quá nhiều khói.
26 Hạ Nguyệt vùi mình vào đống chăn ấm ở nhà Tuấn Minh. - Lạnh hả?- Tuấn Minh khẽ cười nhìn con sâu đang rút vào đống chăn. Cũng tại Hạ Nguyệt hết. Vì Hạ Nguyệt mà cả hai đã chạy lông nhông ngoài đường suốt 5 tiếng.
27 Ăn uống no nê xong, Hạ Nguyệt và Tuấn Minh leo lên giường ngủ. Hạ Nguyệt ngủ trên, Tuấn Minh ngủ dưới. Nằm được một chút, Hạ Nguyệt thấy chán, cô hỏi vọng xuống.
28 Sáng hôm sau, cả hai tay trong tay tới trường. Vừa bước vào trường, một cậu bạn đã dùng đá ném Hạ Nguyệt. - Biến mất đi đồ ác quỉ!- Hắn ta hét lên. Tuấn Minh nhanh chóng nhìn thấy cục đá, đưa thân mình đỡ cho cô.
29 Hihi! Xin chào các bạn! Mình là Scarlet Kitten đây. Truyện này mình mới viết mà đã 7k lượt xem. Mình rất vui. Lúc đầu thì mình chỉ tính viết để tiêu khiển, không để ý tưởng đi vào quên lãng và rèn kĩ năng viết văn.
30 Họ vừa bước chân vào lớp, lớp đã ầm lên. - Đi đi đồ quỉ cái!- Mày muốn gì hả?- Biến. . . Rồi bọn họ liệng đồ lên, cả cô giáo cũng không bênh cho cô học trò cưng lúc trước mà bây giờ lại nhìn Hạ Nguyệt như quái vật từ trên sao hỏa.
31 Tuấn Minh không chịu nổi nhìn cô bị chọc ghẹo. Những giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy. Anh cảm thấy bất lực. Hạ Nguyệt cũng thấy hắn khóc. Nhưng cô biết mình không làm gì được.
32 Hạ Nguyệt và Tuấn Minh nhẹ nhàng ngồi vào bàn ăn. Chợt một tên con trai ở bàn đối diện hất nước tương vào người cô. Rồi mấy người khác thấy vậy cũng làm theo.
33 Tuấn Minh nắm tay Hạ Nguyệt đi ra ngoài, cúp học. Anh không nỡ để ai làm cô tổn thương. Hạ Nguyệt đi sau Tuấn Minh, không biết mình nên nói gì. - Hạ Nguyệt! Nói gì giúp anh bình tĩnh đi!- Giọng Tuấn Minh lạnh lùng.
34 Tuấn Minh lôi Hạ Nguyệt đến nhà thờ, cô giật mình. - Đây không phải là nơi em nên đến!- Hạ Nguyệt nói nhỏ. - Đúng! Nhưng chúng ta không phải đến đây để chơi.
35 Ngày hôm sau, mọi thứ đã trở về với quỹ đạo bình thường. Chỉ khác là không thấy Linh Hà, và trên tất cả gần như khá sợ sệt Hạ Nguyệt. Những tai ương mới sắp bắt đầu!!!P/S: Tại mấy ngày nay nhà tg bị đứt cáp nên không đăng truyện.
36 Thấm thoát đã một năm trôi qua. Mọi thứ vẫn vậy, ngoại trừ chuyện Hạ Nguyệt đã quay về nhà. Sáng nào cũng vậy. Tuấn Minh đến trường trước và chờ cô. Cô gần như lúc nào cũng trễ.
37 Tên tóc đỏ rít lên một tràn từ ngữ gì đó mà Tuấn Minh không hiểu được. Nhưng anh không quan tâm. Anh nhìn Hạ Nguyệt, mặt cô tái mét. Mặt đất như rung chuyển, rồi một thứ ánh sáng xuất hiện làm loá mắt anh.
38 Tuấn Minh tỉnh lại. Chợt thấy khắp nơi toàn màu trắng. Hắn nhanh chóng ngồi dậy. - Hự!Anh rên lên một tiếng. Cánh cửa mở ra. - Chị hai!- Tuấn Minh kêu lên.
39 Em đang ở đây, ở cạnh bên anh mà sao anh không thấy. Em đang khóc đây. Anh có nghe thấy không?Em không tin rằng cả đời này anh sẽ quen em mãi mãi. Chỉ là nhất thời thôi phải không anh?Em thật sự quá cô đơn.
40 Trong một căn phòng tối, anh chàng tóc hung đỏ khẽ nhếch mép cười. - Ngươi chỉ là thứ cặn bã thôi! - Tôi xin anh mà, anh hãy mở lòng từ bi giúp tôi đi mà!- Một giọng nữ trong trẻo, đầy đau khổ.