321 Tả Giai Âm thở phào, trao giấy cho nha hoàn. Gần đây thân nàng càng lúc càng nặng nề, ngủ không ngon, trời càng lúc càng nóng, ăn uống cũng không ngon, chỉ cần uống nước đã no rồi.
322 Mạnh Thiên Sở giả vờ như không nhìn thấy. Diệp Tĩnh không dám đắc tội bên nào, chỉ nói với vẻ khó xử: "Mạnh gia, ngài xem trời nóng thế này hay là chúng ta nghe quảng trung tìm chúng ta định nói gì, nghe xong rồi mọi người tan, ngài thấy sao?"Mạnh Thiên Sở gật gù, không muốn lãng phí thời gian, phất tay phủi bụi rơi lên áo quần, gác chân chữ ngủ ngồi chờ họ bày trò.
323 Quản trung bức bội: "Được rồi, cái ngân trâm đó nói vậy cho thấy cô nói dối giúp cho hắn, đừng để lỡ thời gian nữa. ""Ông không phải là muốn cho mọi người một lý do đáng tin hay sao? Vậy tôi nói cho ông hay.
324 Quản trung không còn lý lẽ nào, chỉ cố biện luận: "Ta rõ ràng thấy Trần tặng cho Ngọc Lan. ""Vừa rồi Mai tiểu thư cũng nói rồi, chuyện này cô ta biết, vậy trừ chuyện cái trâm, chẳng lẽ ngươi cònnhìn thấy họ ở trong phá miếu đó làm chuyện gì khác sao?"Quản trung nói: "Tối lửa tắt đèn, ngươi.
325 Chẳng mấy chốc đã trải qua mấy ngày, Hạ Phượng Nghi hẹn bà đỡ giỏi nhất trong thành đến vì ngày lâm bồn của Tả Giai Âm càng lúc càng gần. Dương thị này gần đây bận rộn cực kỳ, nhưng phàm nhà quan hay thương nhân gì đó trong nhà có người sanh là phải thỉnh bà ta.
326 Lý công công bị bức đến vách tường, không còn chỗ để tránh nữa, đành hắng giọng nói: "Nhị phu nhân có gì cứ nói. "Ôn Nhu dừng chân, chưa nói gì, chỉ lấy một phong thư từ ống tay áo ra đưa cho Lý công công.
327 Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu cười, liền nói: "Xé thư nhé?"Ôn Nhu ngoan ngoãn gật đầu. 'Xong rồi, lão Lý công công đó cũng khó xử lắm, người ta già vậy rồi còn phải coi sắc mặt của nhị phuu nhân Mạnh gia nàng, động cái là đập chén bỏ đi, còn phải để Mạnh lão gia ta chạy theo an ủi nữa chứ, coi nàng vẻ vang chưa kìa?"Ôn Nhu áy náy: "Thiếp biết sai rồi, sau này không dám nữa.
328 Mạnh Thiên Sở tức thời tức giận khôn tả, mắt trừng to,, thét chìm: "Nói cái cứt gì thế, cái gì mà chỉ giữ được một? Coi phim nhiều quá rồi lậm rồi phải không? Ngươi lúc mới đến chẳng phải nói sẽ ổn hết sao? Giờ lại nói lời bậy bạ đó? Ngươi tin Mạnh Thiên Sở ta dẹp đổ cả nhà ngươi, diệt hết cả họ? Ngươi à dám để một chết một sống nhà ta ra khỏi cửa không thì ta sẽ lập tức biến lời nói thành hiện thực.
329 Mạnh Thiên Sở cười điềm đạm, cố ý giả vờ hồ đồ, nói: "Làm sao mà ta làm được chứ, ta có biết y thuật gì đâu. " Hắn biết lang trung ám chỉ dụng cụ truyền máu của hắn.
330 Tả Giai Âm cuối cùng cũng mở đôi mắt nặng nề. Nàng ngửi được mùi vị quen thuộc, cố gắng xoay đầu. nàng nhìn thấy con đang ngủ cạnh mình, cạnh con là nam nhân của nàng đang ngủ.
331 "Phì. . . " Dương thị phun một ngụm nước bọt vào nữ tử đó, khinh bỉ nhìn vào gò ngực cao vút của y thị, bước lên hai bước nói: "Mày nhớ cho kỹ nhé, Dương tam nương ta chẳng phải là chủ nhân vừa gì, ngươi đừng có nghĩ ngươi là bà con xa của lão già dịch đó rồi ta đối xử hiền hoà với ngươi.
332 Hạ Đinh vốn là tú tài của huyện Nhân Hoà, thi năm đầu đã đỗ, nhưng ke61 đó năm năm thi lên không trúng, bèn chán nản tìm chân thầy giáo tự thục ở huyện thành dạy trẻ sống qua ngày.
333 Nghe nói như vậy, Vương Dịch vừa định nổi giận, Mạnh Thiên Sở đã nhìn Ngô Triết nói: "Đại nhân, vãn sinh thật sự là không tốt, lần sau không được viện dẫn lẽ này nọ chậm trễ nữa rồi.
334 Lúc naỳ Mộ Dung Huýnh Tuyết đã từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn qua Mạnh Thiên Sở, nhẹ nhàng gật đầu. Mạnh Thiên Sở trong lòng cảm thấy ổn, nói: "Tốt lắm, vãn sinh cáo từ trước, có gì tiến triển chúng tôi sẽ thông báo cho đại nhân.
335 Vương Dịch: "Đây là Mạnh sư gia của nha môn, chúng ta hỏi ngươi cái gì thì đáp cái ấy, nói nhảm làm gì?"Kẻ hầu vội vàng gật đầu, xin tội với Mạnh Thiên Sở.
336 Sài Mãnh đi ra cửa, cười lạnh hai tiếng, chế ngạo nói: "Nói cho ngươi biết cái gì? Ông đây làm việc còn cần ngươi tới dạy khôn à?"Ngô Triết vừa nghe đã giận dữ, lớn tiếng nói: "Ngươi tính làm gì hả, Ngô Triết ta lúc còn làm Thông phán thì tiểu tử ngươi còn là một đứa con nít mặc tả, lại dám nói với ta như vậy à? Ta xem ngươi không muốn sống nữa , coi lão phu vả miệng ngươi nè!"Sài Mãnh không phải tay vừa, thời gian trong Đông xưởng của y mặc dù không dài, nhưng cũng giết người qua.
337 Huýnh Tuyết thấy thế, vội vàng tiến lên đi kéo Dương thị, ai ngờ Dương thị giống nắm thảo một loại chết cũng không để, thương tâm địa khóc lóc kể lể nói: "Mạnh gia, tôi cầu xin ngươi, ngươi bắt tôi đi, nếu không phải trước đó tôi cho nhà tôi lão đầu tử uống thuốc, hại hắn thần chí không rõ, sẽ không làm cái loại nầy mất mặt chuyện tình, ngài cũng nhìn thấy, hắn ngay cả mình chân té phá cũng không hề hay biết, hắn thật không phải là có lòng, ngươi bắt tôi đi, để cho tôi đi tìm chết.
338 Từ Vị chỉ vào bên cạnh một hơn ba mươi tuổi nam tử, thoạt nhìn yếu đuối, trắng, một bộ có vẻ bệnh, muốn chết không sống bộ dạng, đối với Mạnh Thiên Sở nói: "Vị này chính là kinh thành hồng lư tự ít khanh Tư Mã Nho, cũng thanh niên tài tuấn, phong lưu phóng khoáng chính là nhân vật, lần này đến đây cũng nghe Từ mỗ một chút lời hữu ích, nói là trên có Thiên đường, dưới có Tô Hàng, liền cùng tôi cùng đi xem một chút, coi như là du sơn ngoạn thủy.
339 Nhìn tôi, cũng quên mất tỷ tỷ bị đau không? Thật xin lỗi, thật là đối với khôngTả tin lành khẽ mỉm cười, giận trách nói: "Ngươi a, lúc nào mới có thể chững chạc một chút?"Tuyết Nhi tiếu bì địa le lưỡi, thấy Mạnh Thiên Sở còn đứng , liền lôi kéo Mạnh Thiên Sở để cho hắn ngồi xuống.
340 Lúc ngoài cửa có người nói chuyện, ba người cùng nhau hướng ngoài cửa nhìn lại, chỉ thấy một hà lộ thùy, Hạnh Hoa khói nhuận, đang mặc một bộ màu trắng quần trang, trên đầu một con gỗ đàn hương trâm gài tóc, phía trên treo buông thỏng một viên rất tròn trân châu, nhẹ miêu lông mày kẻ đen, hơi bày thần hồng, Yên Nhiên mỉm cười, cho hoa như tiên.