21 Sa mạc dưới trời đêm, thủ lĩnh man tộc cao to, đồ đằng màu xanh trên mặt, ánh mắt kiên nghị, âm thanh vang vọng. “Bộ tộc Canyon, vĩnh viễn trung thành với ngài!”Năm tháng lưu chuyển, thủ đô đế quốc Aram, trước thần điện, thủ lĩnh man tộc cường tráng tại khánh điển giành được vinh dự cao nhất, nhận lấy trường mâu màu đen có khắc vu văn, quỳ một gối, thề hứa giống vậy với người tóc đen bào đen.
22 Sáng sớm, một cơn mưa nhỏ tí tách đổ xuống hoang thành. Người Canyon tỉnh lại trong tiếng mưa, dưới sự thống lĩnh của tế tự quỳ xuống đất, đại vu, chỉ có đại vu chân chính, mới có thể cầu xin thần linh đổ mưa.
23 Tử vong không đáng sợ. Đối với chiến sĩ bộ tộc, chết trên chiến trường đại biểu vinh dự. Mà bọn cướp sa mạc, sớm đã xem sinh mạng như trò chơi. Nhưng, bị xé thành hai nửa như thế, còn chỉ có thể mở mắt nhìn, nỗi sợ này vượt xa con người có thể thừa nhận.
24 Trong tiếng kèn hiệu thê lương, càng lúc càng có nhiều chiến sĩ phía đông xuất hiện ngoài thành Battier. Lạc đà thành đàn, trường đao sáng trắng, trường bào bị gió nóng sa mạc tốc lên, lại một trận giết chóc sắp mở màn.
25 Sống lưng chạy qua một luồng hơi lạnh, chỗ bị tiếp xúc lại nóng như lửa đốt. Tiếng ong ong bên tai Hà Ninh càng thêm kịch liệt, từ cao nhìn xuống dưới, thằn lằn xanh lại lần nữa ngã xuống, thê thảm né khỏi hàm răng bén của thằn lằn đen.
26 Trong chiến trường, chiến sĩ bộ tộc Canyon đã nỏ mạnh hết đà, kỵ sĩ của thành Burang và thành Battier bao vây chiến sĩ man tộc còn sống. Tiếng gầm của địa hành thú càng lúc càng yếu, các kỵ sĩ nhảy xuống vì lạc đà bị tiếng hú dài của Hà Ninh làm nóng nảy, vòng bao vây càng thu càng chặt, Kony trọng thương tay cầm trường mâu, chiến sĩ Canyon cuối cùng, trước mặt kẻ địch vẫn kiên cường cương nghị như đá tảng.
27 Hà Ninh không hề xa lạ với hoang mạc, nhưng y và thằn lằn xanh kết bạn lang thang, so với đi cùng đội ngũ lớn thì vẫn khác biệt khá lớn. Ốc đảo ven đường, thường xuyên thấy được đội thương buôn và mục dân lùa gia súc qua lại, dê ba sừng và bò chân ngắn thành đàn, roi dài vung lên, tiếng chuông trên cổ bò vang vọng, trở thành một phong cảnh đặc biệt của hoang mạc.
28 Vào thành Burang, Hà Ninh kinh ngạc. Con đường có thể chứa sáu con lạc đà dàn hàng ngang, kiến trúc rực rỡ sắc màu, bên đường bày đủ các quầy hàng, thương nhân dắt lạc đà và gia súc đang trả giá, cô nương phủ khăn đầu rực rỡ đi trong đám người.
29 Sứ giả thần điện bị đưa ra khỏi phủ thành chủ, hoặc nên nói, là bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ. Vu lực của đại vu Ortiramhs gần như khô cạn, lăng kính vỡ nát, cần càng nhiều máu tươi có chứa vu lực để cung phụng, kết quả không tự lượng sức là, bà ngất trong lăng thất, cho tới nay vẫn chưa thể tỉnh lại.
30 Hà Ninh ngủ rất lâu, trong ý thức mơ hồ, rất nhiều cảnh tượng hỗn loạn nhanh chóng vụt qua đầu. Quen thuộc, không quen thuộc, vui vẻ, đau đớn, thuộc về đại vu đã chết trong âm mưu và phản bội bốn trăm năm trước, cũng thuộc về bản thân ra đời ở một thế giới khác.
31 Một đội thương buôn vận chuyển đầy muối và hương liệu tới thành Burang. Đội ngũ trên trăm con lạc đà xếp thành hàng dài, thảm mỏng màu sắc rực rỡ gác trên lưng lạc đà, phía trên là từng túi hàng hóa.
32 Hà Ninh mang đôi mắt viền đen chờ ngày khởi hành về hoang thành. Trước ngày xuất pháp, chính là ngày lễ cổ xưa nhất của đại lục Aram, lễ thần linh. Thành Burang đối với thần điện Ortiramhs kính mà xa cách, nhưng vẫn giữ lại truyền thống quan trọng nhất của thời đại đế quốc Aram.
33 Đống lửa được nhóm lên thắp sáng trời đêm, tiếng trống vang vọng trong hoang mạc tang thương, vũ nữ phúng phính yêu kiều đang xoay chuyển khiêu vũ bên cạnh đống lửa, chân trần dẫm trên cát vàng, trên vòng chân khắc hoa văn kỳ quái, nói cho thế nhân, bọn họ là tài sản riêng của chủ nhân nhạc đoàn, là nô lệ có thể bị mua bán như hàng hóa.
34 Cần tiền hay cần mạng. Đây là một đề lựa chọn đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đặc biệt là khi có con dao gác trên cổ. Bọn cướp giết người như ngóe, xem mạng người như trò chơi, khi đao kiếm gác lên người cũng sẽ hai chân run rẩy, uy phong ngày xưa không còn, chỉ còn lại sợ hãi đối diện cái chết.
35 Hang động có bậc đá liên kết với đáy, lờ mờ có gió thổi từ đáy lên, mang theo hơi lạnh. Bậc đá rất dài, gió thổi qua cứ như từng tiếng từng tiếng kêu quái dị, khiến người ta rợn sống lưng.
36 (Mật: thư tịch bí mật. Tân: Đứng thứ tám trong thiên can (giáp, ất, bính, đinh…), dùng để đánh số thứ tự. Nghĩa tương tự như bí tịch. )Ngọn núi chỉ là nơi giấu bảo tàng, bọn cướp chủ yếu sinh sống tại một thôn trang cách đó không tới năm km.
37 Nóng, nóng quá!Thân thể Hà Ninh cứ như bị một ngọn lửa bao lấy, từ trong ra ngoài, gần như muốn thiêu đốt sạch. Hơi thở thoảng qua cổ, cánh tay giữ chặt cổ tay và eo, không những không khiến nhiệt độ giảm bớt, ngược lại còn thiêu lên ngọn lửa đáng sợ hơn.
38 Đại lục Aram, đồng hoang phía tây, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, tiếng hô giết dần ngừng, chiến tranh của hai bộ tộc đã gần kết thúc. Thủ lĩnh bộ tộc Sói Trắng che ngực bị trường mâu đâm thủng, quỳ một gối dưới đất, mở mắt nhìn gia viên ngày xưa của mình trở thành một biển lửa.
39 Đứng trước thần điện, Mudy hỏi Hà Ninh, “Mang ta tới đây, là vì tin tưởng ta sao?’Tin tưởng?Hà Ninh cười cười, “Chỉ cảm thấy nên làm như thế. ”Đi qua hành lang dài dài, trụ đá to lớn càng thêm đổ nát hơn trước.
40 Hoang thành cứ như gặp phải động đất mạnh nhất, hoàn toàn đổ sụp. Khe nứt cực lớn xuyên suốt đông tây, nước sông phun lên nhấn chìm gần nửa thành trì.