341 Tần Dật Hiên cười rồi nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Tô Song Song, ngăn động tác cô lại. Tô Song Song nhướng mày, mặt đầy vẻ nghiêm túc ngửa đầu nhìn Tần Dật Hiên, đúng lúc này anh cúi đầu nhìn cô, hết sức chăm chú.
342
343 Tần Mặc không lên tiếng, lại gật gật đầu, cảm giác nóng bức vẫn không giảm, dạ dày trống trơn lại hơi đau, anh không khỏi nhíu mày.
Bạch Tiêu thấy Tần Mặc gật đầu sợ tới mức xuýt nữa thì ngã từ ghế xuống, vừa muốn rít gào, đây là Tô Song Song ngốc nghếch đó! Nhưng mà không nghĩ tới, thằng nhãi tiểu hồ ly kia lại không có cùng huyết thống với Song Song.
344
345 “Tác giả quyển sách này là ai, tôi muốn nhìn thấy. ” Tần Mặc cảm thấy mâu thuẫn của mình với Tô Song Song trong ngày hôm nay khá lớn, mà nguyên nhân là do tên Tần Dật Hiên kia, chỉ sợ tình hình ngày càng nghiêm trọng.
346
347 Sớm biết thể chất mình kém như vậy, cô đã buộc tóc lên cho rồi, đỡ bớt bị mồ hôi thấm đẫm lên tóc mái, dính vào trên trán rất không thoải mái.
”Cho nà, chỗ chị có cái kẹp nhỏ nè.
348
349 Tần Mặc đi ra từ tàng cây bên cạnh biệt thự, nhịp bước trầm ổn, một thân màu đen nhàn nhã càng nổi bật lên sự lạnh lùng, sắc mặt anh không được tốt lắm, cả người tản ra hơi lạnh.
350 "Không phải anh. . . không phải là cướp đấy chứ!" Tô Song Song bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hoàng và lo lắng.
351 Editor: Tiêu Vũ Chi
“Anh?” Tô Song Song phát giác ra Tần Dật Hiên có gì không đúng lắm, cô quay đầu nhìn về phía gã, nhíu chân mày lại, một bộ dáng khó hiểu.
352 * Gốc: lưỡng diện đô vi nan: hai bên đều khó xử
Vừa đi ra, Tần Mặc trực tiếp đi lên nóc, anh nhìn quanh, tìm vị trí có thể quan sát bốn phía, bấm điện thoại gọi cho Bạch Tiêu.
353 Editor: Tiêu Vũ Chi
Tô Song Song sửng sốt, ngơ ngác mặc cho Tần Mặc ôm về phía trước, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, Tần Mặc ôm cũng đã ôm, cô không ngăn cản, lúc này mà mở miệng nữa, không có chuyện gì cũng thành ra có chuyện gì rồi.
354 “Hai con cọp, hai con cọp. . . ” Tiếng chuông liên tục vang lên, Tô Song Song nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bần thần, không biết có nên nhận hay không.
355 Editor: Tiêu Vũ Chi
“Tần Mặc, buông tay!” Tần Dật Hiên khẽ quát một tiếng, trong mắt gã đã mang theo vẻ giận dữ, gã vừa muốn mượn cơ hội làm to chuyện Tần Mặc đùa bỡn Tô Song Song, vừa rồi thật sự gã bị Tần Mặc chọc giận.
356 “Sao đột nhiên lại tỉnh dậy?” Tần Mặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười hai giờ rồi, lúc nói chuyện anh vẫn rất tự nhiên đặt quyển sách trong tay vào ngăn kéo.
357 Editor: Tiêu Vũ Chi
Những lời nói này của Tần Dật Hiên vẫn cất giấu ý đồ riêng như cũ, gã muốn tẫy não Tô Song Song, để cho cô thấy được Tần Mặc rất khỏe mạnh, sẽ không vì bệnh nhẹ này mà xảy ra chuyện gì, cũng muốn ám chỉ cho Tô Song Song biết, Tần Mặc đang giả bộ bệnh.
358 Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song đang ngủ mơ mơ màng màng, liền cảm giác có giọng nói từ nơi xa xôi đang hô hoán bên tai mình, âm thanh này thật dễ nghe, thế nhưng lại ong ong ầm ĩ làm cô đau đầu.
359 Editor: Tiêu Vũ Chi
Tần Dật Hiên đứng yên trong chốc lát, gã không tính ở đây dây dưa tiếp, khỏi phải làm cho Tô Song Song suy nghĩ nhiều.
Ánh mắt gã đầy ý vị sâu xa liếc nhìn Tần Mặc đang nằm trên giường giả vờ ốm yếu, gã dặn dò Tô Song Song một câu: “Anh về trước, sáng sớm ngày mai anh tới đón em đi làm.
360 Tô Song Song cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, còn có nửa tiếng nữa thôi, cô thật sốt ruột lắm rồi đó! Nếu còn không đi nữa, ngày thực tập đầu tiên của cô nhất định sẽ bị trễ.