21 Trần Dục ở đây khiến Hạ Hàm nán lại trong phòng dù chỉ thêm một giây cũng không chịu nổi, cô rời khỏi phòng đi ra đại sảnh muốn yên tĩnh một chút. Đại sảnh trên tầng cao của khách sạn rất vắng vẻ u ám, cô không say, nhưng hơi dính chút rượu là mặt đỏ lên, cho nên trợ lý tổng biên tập mới sốt ruột dẫn cô ra ngoài cho tỉnh rượu.
22 Những lời này của Chung Tuyển khiến Hạ Học Đông chợt tỉnh táo, chuyện gả chồng cho con gái ông chưa bao giờ nghĩ qua, hai mươi tuổi…. Quả thật có hơi sớm, thật sự vô cùng luyến tiếc.
23 Giữa sân khấu mê loạn, ba tên đàn ông như phụ nữ và mấy người đàn ông cường tráng lõa lồ đứng phía sau bắt chước động tác như đang làm tình. Những người ở đây thét chói tai không ngừng.
24 Phía sau mông là mặt bàn lạnh lẽo, còn ngực người đàn ông nóng rực nửa ôm lấy cô, Chung Tuyển sốt ruột không nhịn được vén váy cô lên, lột nội y xuống một bên chân cô, rồi cầm lấy tay Hạ Hàm, nửa dụ dỗ nửa ép cô cởi thắt lưng da lạnh buốt ra.
25 “Ly hôn?” Người đàn ông cười nhạt một tiếng, hơi thở lạnh như băng liên tiếp phả vào người Hà Tử Xuyến, rồi bắt đầu đâm tới khiến cô ta đau đớn.
Cô ta có chút sợ hãi, rụt người ra sau.
26 Thời tiết đầu xuân, nhiệt độ không khí vẫn còn hơi mát mẻ, cửa chính đi vào nhà tù bằng nền xi măng rộng rãi bằng phẳng. Hai hàng cây bên đường thẳng tắp, nhưng trụi lủi có chút thê lương.
27 Nhưng đây không phải là phòng Diệp Vấn.
Tiếng động này càng lúc càng quá trớn, loáng thoáng còn nghe được vài tiếng thì thầm.
Hạ Hàm từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, mê man nói câu, “Có chút ầm ĩ.
28 Diệp Vấn nhanh chóng đỏ mắt, rống lên một câu: “Phát hiện lúc nào, báo cảnh sát nhanh lên đi!” Giọng cô rất nhanh bị chìm xuống.
Lúc Diệp Vấn vừa cầm điện thoại ra đã bị bà bác ấn tay lại, “Cô gái nhỏ, đừng gây chuyện!”
Tư thế anh trai Nhã Quyên nằm ngửa mặt vặn vẹo, cách đó vài mét chỉ còn một chiếc giày cũ nát, mũi giày thì đang hướng về phía hải cảng chi chít thuyền đánh cá.
29 Lâm Châu mưa gió bão bùng, câu nói của Chung Tuyển: Khóa trái cửa ở lại trong phòng đừng đi ra ngoài, vẫn cứ lảng vảng bên tai Hạ Hàm.
Quản lý mới của nhà khách này là một vị công tác trong chính quyền Lâm Châu đã nghỉ việc, lúc trước mấy cô gái ở quầy tiếp tân cũng thay nhau lên tiếng thảo luận.
30 Đầu mùa xuân đêm bình yên và tĩnh lặng, đèn đường trong tiểu khu chiếu ánh sáng rực rỡ. Hạ Hàm đứng trước cửa sổ sát đất của phòng khách, nhìn bộ đồ đồng phục màu lam gấp ngay ngắn đặt trong chiếc hộp, đáy lòng hoảng sợ.
31 ***
“Anh ta với cậu không có nửa điểm quan hệ huyết thống, cậu còn cậu cái gì mà cậu!” Cố Nham lạnh lùng nhìn cô mang theo chất vấn.
Ba của Lê Chính và ba của mẹ Hạ là bạn tri kỉ, năm Lê Chính mười hai tuổi bị kẻ địch trong giới buôn bán của ba bắt cóc.
32 Từ sau khi đó một tuần rồi Hạ Hàm không đi qua chỗ Cố Nham, muốn gọi điện sang hỏi Cố Nham tình hình sao rồi, nhưng lại cảm thấy không có tiền đồ. Suy nghĩ lại nên mới gửi một tin nhắn qua cho Cố Nham, nội dung là số đặt đồ ăn qua điện thoại.
33 “Tổng giám đốc Lê, sáng nay cô Cố về nước rồi. ” Trợ lý Lâm Đặc cẩn thận dè dặt đặt văn kiện quyết định điều Cố Du về thành phố A nhậm chức nơi khóc khuất trên bàn làm việc của Lê Chính.
34 Vòng qua phòng khách trang trí tinh tế, có mấy người khách quần áo bảnh bao ngồi đó, ngọn đèn trần từ từ đổ xuống như thác nước chảy chầm chậm, dịu nhẹ trong suốt, tao nhã mà xa hoa lộng lẫy.
35 Hà Tử Xuyến nhìn mình trng gương, trên khuôn mặt tràn đầy màu sắc tình dục, một đóa hoa trước ngực bị anh ta nắm giữ, đầu nhọn trơn bóng ẩm ướt đã dựng thẳng trong tay anh ta.
36 Cô ngẩng đầu nhìn ánh sáng vỡ vụn lác đác di chuyển dưới trời đêm ngoài cửa sổ, còn có tiếng lá cây bị gió thổi vang lên “Xào xạc. ”
Tiếng bước chân dứt khoát có lực vang lên bên tai, tiếng động càng lúc càng gần, Hạ Hàm nâng người nhưng đứng trước mặt cô thế mà lại là Chung Thác.
37 Từ Lâm Ký đi ra hai người về khu nhà ở, Hạ Hàm ngồi trên sofa trong phòng khách, bên tai là tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền tới, đó là tiếng động Chung Tuyển đang tắm rửa trong kia.
38 Đêm yên tĩnh, hết lần này đến lần khác đốt cháy da thịt hô hấp trở nên rõ nét, động tác của anh thô lỗ hơn ngày thường rất nhiều, Hạ Hàm không chịu nổi nhỏ giọng nức nở kêu đau.
39 Phía trước mấy người đàn ông mặc đồng phục kéo lê tài xế chiếc xe jeep, trên đường nhựa có vết máu rõ rệt. Bỗng đâu đằng trước có mấy chiếc xe xuất hiện, bọn họ ném người tài xế vào cốp sau, sau đó phịch một tiếng đóng cốp lại.
40 ***
Ba ruột của Hoắc Bắc Trạch là ông chủ xã hội đen, có nghĩa khí nhưng không có đầu óc, sau khi sa lưới pháp luật Hoắc Bắc Trạch và mẹ đành tạm thời đến học trung học ở thị trấn nhỏ chỗ Diệp Vấn.