Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 63

Chương trước: Chương 62



Ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào, phủsáng dịu dàng lên hai con người đó, một lớn một bé, họ là một phần máu thịt củaanh. Anh yêu họ hơn mạng sống của mình, anh muốn làm chiếc gối êm của họ.

“Tuệ An! Con biết gọi bố rồi!”Trương Lâm Sơn vui vẻ reo lên.

Tuệ An vội vàng từ bếp chạy ra,thấy Trương Lâm Sơn đang nâng thằng bé lên cao, hoảng hốt kêu: “Cẩn thận, làmngã con!”

Trương Lâm Sơn cười hì hì, bế đứabé đến trước mặt Tuệ An, “Gọi mẹ đi, con trai!”

Thằng bé dẩu cái miệng bé tí,phát ra một tiếng na ná như “pú”.

“Ha ha! Vẫn chỉ biết gọi bố! Conngoan lắm!”

Tuệ An cười.

Trương Lâm Sơn tay trái bế con,tay phải quàng ôm Tuệ An, “Gay rồi, con trai, mẹ giận đấy!”

“Đâu có, con hư quá! Tệ thật!Hừ!”

Thằng bé giương đôi mắt tròn xoe,chìa hai tay bụ bẫm về phía Tuệ An. Tuệ An bẽn lẽn cười, chìa ngón tay cho nónắm, “Ngoan, mẹ còn nấu cơm, lát nữa mẹ bế, nha?”. Nói rồi rút tay ra, ghé đầuthơm thằng bé, chạy xuống bếp.

“Còn anh?” Trương Lâm Sơn buộtmiệng.

Tuệ An ngẩn ra, cười cười, cũnghôn vào má anh, lúc quay đi, mắt đã mờ ướt.

Có con, một tuần Trương Lâm Sơnchỉ tiếp khách bên ngoài hai, ba ngày, nhưng cũng thường về sớm, Tuệ An nghĩđến ngày xưa, vẫn đau lòng.

Đàn ông đâu phải không có thờigian, chỉ là anh ta có muốn có thời gian hay không.

Cô thấy buồn ình. Nếu khôngcó đứa trẻ này có lẽ anh đã bỏ cô.

Bây giờ Tuệ An đã nấu ăn rấtngon. Trương Lâm Sơn rất vui, thỉnh thoảng còn khen một câu, “Cơm vợ nấu vẫn lànhất!”. Vì câu nói đó, vì thấy anh phồng má trợn mắt ăn, Tuệ An sẵn sàng hômnào cũng vào bếp, niềm vui gia đình làm cô thấy hạnh phúc, mặc dù trong lòngvẫn còn khoảng trống, vẫn ngấm ngầm đau.

Buổi tối, dỗ con ngủ xong, Tuệ Anhơi mệt, nằm xuống là ngủ, trước lúc thiếp đi vẫn còn nghĩ, ngày mai nên nấumón gì.

Hai mẹ con ngủ rồi, Trương LâmSơn mở mắt, nửa năm trôi qua, nỗi đau trong lòng như thủy triều rút đi, để lạibờ cát phẳng lặng không dấu vết. Chạy đuổi theo, biển quá sâu, những giọt lệngưng bởi ánh trăng đã rơi xuống biển, biến mất không tìm được nữa.

Đỗ Lối biến mất thật rồi.

Biến mất không vết tích, như chưatừng xuất hiện trong cuộc sống của anh, như họ chưa từng say đắm, chưa từng yêunhau.

Anh trở mình nhìn vợ. Sau khisinh con, Tuệ An ăn mặc giản dị hơn, nét mặt càng phúc hậu. Nếu Đỗ Lối như cơnlốc xoáy, phá tan mọi tuyến phòng thủ trong lòng anh, thổi bùng đam mê, làm anhsay đắm cùng cô khiêu vũ trên đầu ngọn sóng, thì Tuệ An như cỏ dưới đáy nước,dịu dàng lả lướt, níu chân anh, kéo anh xuống đáy sâu ấm hơn.

Sau cơn choáng váng, Trương LâmSơn cảm thấy ngày càng quyến luyến gia đình. Tuệ An cơ hồ chỉ sau một đêm vụttrở nên chín chắn, nấu ăn, chỉ dẫn anh chăm sóc đứa con. Anh vui lòng nghe côsai bảo, nhìn Tuệ An ngủ, anh thầm nghĩ, phụ nữ sau khi sinh con mới thật làphụ nữ.

Nhìn Tuệ An cho con bú xong, vừabế nó vừa âu yếm nựng nịu, anh thấy ghen với thằng bé. Thỉnh thoảng nghe anhthan phiền chuyện nọ chuyện kia, mắt Tuệ An trìu mến cảm thông, làm anh kinhngạc, thầm nghĩ đàn ông có lúc giống trẻ con, mong được vợ chở che vỗ về.

Cô gái nhỏ ngày trước luôn dựavào anh, làm nũng, bây giờ dồn tất cả tình yêu cho đứa con. Mỗi lần về nhà,không khí thoảng mùi sữa và mùi thức ăn, bên tai là tiếng cười đùa của Tuệ Anvà con trai. Mỗi lần về đến cửa, anh lại bất giác hít thật nhiều không khí đó,đưa mùi hương đó vào sâu trong lòng, bỗng lại nhớ Đỗ Lối.

Anh đau khổ nghĩ, với Đỗ Lối, anhcũng sẽ được hưởng bầu không khí đó, nhưng cô mãi mãi không thể có vẻ dịu dàngcủa Tuệ An.

“Oa!” Đứa bé khóc to.

Trương Lâm Sơn nhỏm dậy trước,bật đèn, Tuệ An cũng tỉnh, hai người cùng muốn bế con, Trương Lâm Sơn ấn vaicô, “Em ngủ đi, để anh”.

Tuệ An nằm xuống, nhìn anh vừacho con bú bình sữa, miệng vừa nựng nịu, “Ôi, con làm mẹ thức rồi, hư quá…”

Đứa bé bú xong, lại ngủ, khôngnghe thấy lời bố nó cưng nựng, Tuệ An cười, “Lâm Sơn, hồi nhỏ anh cũng như thếà?”

Anh hơi nhướn cặp mày rậm, “Lúcnhỏ anh nghịch lắm!”

“Biết rồi, hồi đó một ngày anh ăntám bữa cơm, phục vụ con còn dễ hơn phục vụ anh”. Tuệ An bắt đầu kể chuyện ngàyxưa của anh.

“Sao em biết?”

“Dực Trung kể, em nghe sướng quá!Anh ta bảo, hồi nhỏ tất cả bọn trẻ gọi anh là Trương đại ca, cầm đầu một lũ trẻngỗ nghịch, anh nghịch nhất”.

Trương Lâm Sơn cười hì hì, đặtđứa bé vào nôi, lên giường. “Hồi nhỏ anh…”

Anh bắt đầu hớn hở kể lại nhữngtrò ngày xưa. Không biết từ lúc nào Tuệ An đã chui vào nằm gọn trong lòng anhngủ, miệng vẫn cười. Anh cúi hôn trán cô, ôm càng chặt.

Cơ thể nóng ấm mềm mại của Tuệ Anco trong lòng anh, anh bỗng muốn được che chở, đùm bọc, hai người này, một lớnmột bé là một phần máu thịt anh, anh yêu họ hơn chính mình. Mọi phiền muộn bỗngchốc tiêu tan, Tuệ An và con trai đã cho anh động lực, anh cảm thấy mình trànđầy sức sống. Mọi cực nhọc, không còn là khó chịu nữa. Chỉ cần bầu không khígia đình mãi mãi yên ả, mệt mấy anh cũng chịu được.

Lúc này, trong lòng Trương LâmSơn, hình bóng Đỗ Lối đã lùi vào một góc rất sâu, cánh cửa nhỏ đã khép, khôngmở ra nữa.

Anh cười đau khổ, đàn ông sau khilàm bố, mới thực sự chín chắn.

Điều duy nhất đáng tiếc là, anhhiểu, anh không thể lại có một tình yêu như lửa nữa.

Đã từng có, như vậy là đủ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 64

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đào Hoa Trong Gió Loạn

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 10


Diễm Phu Nhân

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50


Ngàn năm chờ đợi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12


Kim Lăng Tàn Mộng

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 11


Alfred Hitchcock Tuyển Chọn

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 11