41 Trước mắt Lam Hạo Nguyệt không có ánh sáng, thời gian trôi qua thế nào không rõ. Vẫn tiếng nước róc rách xuôi chèo, thế nhưng nàng không có cách nào để nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, tất thảy đều rất mù mịt.
42 Sau khi đến huyện thành, nhờ vào tài lực của mình mà Đường môn dễ dàng bao hết căn nhà trọ lớn nhất thành. Trên đường, Đường Vận Tô bình tĩnh thu xếp bố trí nhiệm vụ cho các đệ tử, nhưng vừa vào phòng, dì bị choáng, suýt nữa té ngã.
43 Sau khi Trì Thanh Ngọc bị thương, Cố Đan Nham thấy sư đệ yên lặng hơn bình thường, anh ngẫm nghĩ, thấy vẫn nên đưa chàng quay về thì tốt hơn, tránh lại xảy ra chuyện.
44 Lúc Cố Đan Nham quay lại, sắc trời đã tối, trong phòng không có đèn, Trì Thanh Ngọc ngồi một người trong bóng đêm, chẳng biết đang nghĩ tới điều gì.
Cố Đan Nham vào phòng, thấy hành lý trên giường đã được thu xếp gọn gàng, cảm thấy rất ngạc nhiên.
45 Vì Lam Hạo Nguyệt gây náo một trận thế này, trên đường trở về phòng, Cố Đan Nham cứ trầm mặt mãi. Vừa vào phòng, anh không nhịn được mà nói: “Thanh Ngọc, mấy ngày này đệ chớ đi qua bên kia nữa.
46 Từ ngày hôm đó, dù Cố Đan Nham tới chữa thương cho Lam Hạo Nguyệt, nàng vẫn không hề nhắc một lời nào về Trì Thanh Ngọc. Đường Ký Dao thấy hết, trong lòng rất vui, thường ám chỉ để Lệ Tinh Xuyên ở bên chăm sóc Lam Hạo Nguyệt nhiều hơn.
47 Vừa bước qua cửa miếu, Lam Hạo Nguyệt liền ném bảo kiếm nặng nề bên hông xuống đất, một mình đi tới tượng phật, ôm gối ngồi xuống.
Trì Thanh Ngọc bị nàng kéo qua cửa, đưa tay chạm vào vách tường, dọc theo tường đi về bên trong vài bước rồi mới cẩn thận ngồi xuống.
48 Mưa dưới hiên tí tách, đã dần vơi nhưng gió vẫn chẳng bớt, thổi khung cửa sổ rách nát vang tiếng kẽo kẹt.
Màn đêm u tối, trong căn miểu đổ nát trống trơn, áo trong của hai người đã ướt nhẹp, đều cảm thấy se lạnh.
49 Vì sợ bị Đường Vận Tô đuổi theo, Lam Hạo Nguyệt cố tình không đi thẳng về Hành Sơn mà vòng qua thành, xuất phát từ hướng tây. Vết thương của nàng vừa mới hơi tốt lên thì chỉ được mấy dặm đường đã cảm thấy đau âm ỉ.
50 Mưa gió dần tạnh, ngoài cửa sổ dế gáy rung rúc, lại thêm tiếng mưa tí tách rơi trên ngói, nghe như một khúc đàn.
Sự dây dưa đầu đời này đã lấy hết nồng nhiệt của cả hai.