21 Tim nàng nhảy thót lên một cái khi thấy hai thứ trên bàn, một là bức tranh truy nã, hai là cái hợp gỗ nàng để lại ở nhà A Cẩu.
Thật sự bị phát hiện rồi sao?! Huhu ông trời lúc nào người cũng ghét con như thế sao?
-Thế nào?Ngô Thanh Tâm?!
Cái giọng mềm mỏng nhẹ nhàng này dọa được nàng sao? Nàng đành giả ngu.
22 -Các ngươi đã tìm hết các phòng trong phủ chưa? Giọng Du Thiên Vũ có chút bực tức.
-Bẩm tam vương gia đã tìm hết phòng chỉ còn dãy phòng của bọn nô tỳ Tiểu Cát và Thanh Tâm là chưa tìm! Lão quản gia thành thật bẩm báo.
23 Đại thẩm Như Xuân thấy nhị vương gia, nên theo phép hành lễ, còn nàng khó chịu nhìn hắn.
Bị thẩm ấy kéo kéo tay áo nhắc nhở, nàng mới hành lễ cho có lệ.
24 Có ai nói giải thích cho nàng biết, tại sao cái con người biến thái, cuồng xanh đó lại chuyển đến đây ở không? Dù nhà hắn cháy, thì quán trọ, hoàng cung vẫn có chỗ chứa hắn kia mà?!
Nàng đứng đó nhìn gia đinh bận rộn mang vật dụng vào trong phủ, kể cũng lạ chỉ đến ở tạm khi phủ được xây lại, mà Du Thiên Ân hắn, mang rất nhiều đồ, nếu không biết người ta còn nghĩ hắn chuyển nhà.
25 Từ khi Du Thiên Ân dọn đến, nàng không có được một ngày yên bình, vừa dọn dẹp xong mệt lã người, chưa kịp đặt lưng xuống giường thì đã nghe tiếng của tên ác ôn nào đó gọi đích danh rồi.
26 Dương Mỵ đang tính toán sổ sách chi tiêu, nghe gia đinh báo Tiểu Hạo bị thương, đang được ngự ý chuẩn mạch.
Phải nói tin đó như ngàn lưỡi dao khứa vào tim Dương Mỵ , bảo bối của nàng,mạng sống của nàng.
27 Từ ngày hôm đó, Dương Mỵ suy nghĩ nhiều lắm, cứ nghĩ nhị vương gia rất hận nàng vì lúc đó nàng từ trối hôn ước, nhưng ngày hôm đó ngày ấy giúp nàng, có phải là ngài ấy vẫn còn tình cảm với nàng không?
Năm đó thái hậu bang hôn, nàng cũng háo hức đi xem mặt phu quân, ngài ấy có gương tuấn tú, dáng thư sinh nho nhã, nàng lúc ấy cũng đã thầm đồng ý, nhưng mà về sau nàng nghe cung nữ trong cung nói về ngài ấy, mới vỡ lẻ ra, ngài ấy đoản mệnh, bệnh tật từ nhỏ không chừng chết nay mai thôi, thế nên nàng sợ lắm vội vã từ hôn, xin thái hậu ban hôn với tam vương gia.
28 Trời đứng nắng, không có lấy một làng gió nhỏ thổi qua, chim rừng đang đua nhau gọi bầy, một chú nai nhỏ màu vàng nhạt đang ăn những cộng cỏ non gần bên bìa rừng, dù đang mãi mê nhai cỏ nhưng đôi tai vẫn linh hoạt nghe ngóng mọi thứ xung quanh, chợt chú nai nhỏ dừng lại đưa mắt nhìn xung quanh, có lẽ nhận ra được nguy hiểm nên chú nai nhỏ bỏ đi nhưng có người vẫn nhanh hơn.
29 Một giấc ngủ thật sâu, khiến con người ta dù mệt mỏi thế nào cũng tan biến hết.
Nàng uốn éo vươn vai, ngáp hai ba cái rồi từ từ mở mắt ra, vẫn là khung cảnh trong phòng quen thuộc, nàng bậc dậy, ngồi bần thần một lúc, kí ức như tràn về như sóng, có lẽ những chuyện kia là một giấc mơ dài.
30 Khóe mắt nàng đỏ rực, nước mắt như trực chờ rơi xuống, Du Thiên Ân có chút giật mình, nhưng sau đó lại trở về bình thường.
Du Thiên Ân một lần nữa cố chấp ngồi dậy, lần này có hai thái giám phụ một tay đỡ hắn dậy, hắn ho khan vài tiếng rồi nói.
31 Trời xanh mây trắng, gió thì nhẹ lướt, những đóa hoa thì đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng rực rỡ, khung cảnh thế này đáng lẽ khiến người ta thấy vui tươi mới đúng, nhưng trái lại ai kia đang ngồi than ngắn thở dài, cách mười giây lại thở dài một lần.
32 Du Thiên Ân thấy Tiểu Cát gọi nàng thì cũng không quan tâm lắm, nhưng đến khi nghe thấy giọng của Nam Cung Việt hắn bỏ luôn chén canh xuống, tay đang định đẩy cửa ra ngoài thì nghe thấy giọng Nam Cung Việt rõ to.
33 Không gian u ám, làng sương khói mờ mờ ảo ảo bao trùm tất cả, thậm chí đưa tay về phía trước, cũng chẳng thể thấy nổi tay mình.
Mộc Linh Đan, tức Thái Hậu của Thiên Long Quốc, vào cung lúc mười sáu tuổi, đến năm mười tám tuổi được tiên đế ân sủng, lập thành quý phi, năm đó vừa vặn mang long thai, hạ sinh hoàng tử lập tức được phong làm Hậu, được tiên đế yêu thương hết mực.
34 Mặt trời sắp lặn, những án mây trắng bắt đầu đỏ rực một vùng, Du Thiên Ân đứng cạnh cổng Uy Vũ Phũ, bộ dáng rất thư thái, tay cầm quạt giấy không nhanh không chậm quạt mấy cái, làn tóc mai cung phất phới theo.
35 Du Thiên Ân đứng trên cầu Tiểu Thủy, đôi mày khẽ chau lại, cái nha đầu đáng ghét kia đã bảo đợi ở đây lại chạy đâu không thấy, Du Thiên Ân hắn cũng định đi tìm nhưng mà sợ nha đầu đó quay trở lại thì uổng công hay sao?
Du Thiên Ân dung mạo có phần anh tuấn, lại một mình đứng trên cầu tà áo bị gió thổi nhẹ, tạo nên một hình ảnh tuyệt mỹ, biết bao tiểu như điều đi qua đi lại trước mặt hắn không biết bao nhiêu lần để làm hắn chú ý, nhưng mà hắn liếc nhìn một cái cũng không có.
36 -T. . Thẩm biết bộ hỷ phục này??
Thẩm Như Xuân nhìn lại bức vẽ sao đó gật đầu khẳn định.
-Khi còn trẻ còn làm trong cung,nếu ta nhớ không lầm thì khoảng hai mươi năm trước nước láng giềng có mang cống phẩm qua đây, đó là một mảnh vải rất đẹp, không có loại tơ lụa nào sánh bằng, mảnh vải rất lớn cho nên tiên đế đã cho chia làm ba, tặng cho ba vị hoàng tử, con cả là hoàng thượng bây giờ ,
nhị hoàng tử là nhị vương gia, tam hoàng tử là tam vương gia.
37 -Hoàng thượng, không xong rồi, không xong rồi!
Giọng thái giám An Tử một lút một to hơn, Du Thiên Minh đang xem tấu trương trong thư phòng bị tiếng ồn làm phiền nên bận tâm nhìn ra cửa.
38 Hửm, ai gọi nàng vậy, ở kinh thành này nàng đâu có quen biết nhiều đâu? Nàng xoay người lại tìm xem ai gọi mình, chỉ thấy người con trai kia đang nhìn mình thôi.
39 Một giờ, chính xác là một giờ đồng hồ nàng mới thoát khỏi móng vuốt của thẩm Như Xuân, nàng khổ sở đi ra từ nhà vệ sinh, rồi lẻn về phòng Du Thiên Ân.
40 “Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,
Chỉ hữu tương tư vô tẫn xử. ”
-Hoàng thượng có phải người buồn phiền về chuyện của Lâm Phi?
An Tử thấy chủ nhân ánh mắt buồn buồn nhìn lên trời nên bèn mở lời hỏi, Du Thiên Minh thở dài rồi cười một cái, nụ cười này không có vẻ bi thương lắm.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 112