21 - Vậy thì làm sao em đòi hỏi cậu ta phải biết điều ấy? Anh phải gác máy đây, bên này đã hơn bảy giờ rồi và anh phải sửa soạn, anh có hẹn ăn tối. - Với ai? - Thế còn em, em dùng bữa tối với ai? - Một mình ạ.
22 Mọi điều ta chưa nói CHƯƠNG 16 Tại Rome, người đứng đầu chính phủ vừa từ nhiệm. Cuộc họp báo kết thúc, ông ta chấp nhận lần cuối cùng đứng tạo dáng trước những phóng viên ảnh.
23 Mọi điều ta chưa nói CHƯƠNG 17 Tomas gặp lại Marian đang ngồi chờ anh ở bậc trên cùng của Piazza di Spagna. Quảng trường đang tấp nập người đi lại. - Thế nào, anh đã nói chuyện với anh ấy rồi chứ? Marian hỏi.
24 Marian kéo cặp kính trễ xuống chóp mũi và để nó rơi xuống đĩa của cô. - Đồng ý, ngày mai anh đi rồi! Nhưng anh cũng chỉ vừa mới biết tin thôi. - Mai anh đã quay lại Berlin rồi sao? - Knapp muốn anh từ đây bay thẳng đến Mogadiscio.
25 Mọi điều ta chưa nói CHƯƠNG 18 Tomas vươn vai và trườn ra khỏi giường, chú ý để không đánh thức Marian đang nằm ngủ bên cạnh. Anh bước xuống những bậc cầu thang xoáy trôn ốc và băng qua phòng khách ở tầng dưới của căn hộ hai tầng.
26 Chiếc Mercedes đang trên đường chạy về khách sạn. Anthony Walsh quan sát cảnh vật bên ngoài qua cửa kính xe. Dải băng phát sáng chạy ngang mặt tiền của một hiệu thuốc, niêm yết từng lúc ngày giờ và nhiệt độ bên ngoài.
27 Mọi điều ta chưa nói CHƯƠNG 19 Ba mươi lăm phút, quãng thời gian đó đủ để đến được sân bay. Ngồi vào taxi, Julia hứa với tài xế sẽ trả gấp đôi tiền cước nếu ông đến nơi kịp giờ máy bay hạ cánh.
28 Mọi điều ta chưa nói CHƯƠNG 20 Knapp chờ ở quầy lễ tân, Tomas đã gọi cho anh từ lúc rời khỏi sân bay để báo là sẽ đến. Sau khi chào hỏi Marian và ôm ghì bạn thân của mình, anh dẫn cả hai người họ lên phòng làm việc.
29 Julia buột miệng cười thành tiếng, thêm một tiếng cười nữa và cơn cười như nắc nẻ cuốn lấy cô. - Có gì đáng cười thế? - Nếu anh nhìn thấy mặt mình lúc này, Julia vừa cười sặc sụa vừa nói tiếp, trông chắc khác nào một đứa trẻ vừa bị bắt gặp đang lục tủ với cái miệng nhem nhuốc mứt dâu.
30 Mọi điều ta chưa nói CHƯƠNG 21 Suốt quãng đường từ Berlin về New York, Julia và bố cô không nói với nhau một lời nào; ngoại trừ một câu Anthony nhắc đi nhắc lại nhiều lần "Bố cho là mình lại làm điều gì đó ngu ngốc rồi" mà con gái ông không hiểu được trọn vẹn ý nghĩa.
31 Ông chỉ cho Adam chiếc tràng kỷ. - Phải, ngồi xuống đó đi, cậu vẫn nhận biết được chỗ có thể đặt mông lên hay đã mất hết cả nơ ron thần kinh khi nhìn thấy tôi rồi? Adam vâng lời.
32 Mọi điều ta chưa nói CHƯƠNG 22 Khi mở mắt, Julia vươn vai hồi lâu. Căn phòng vắng tanh và cánh cửa chiếc hòm đã đóng chặt. - Bố ơi? Nhưng không một lời đáp nào phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch đang ngự trị.