41 *Rầm*
Một thứ âm thanh va chạm mạnh một cách bạo lực vang lên, đồng thời cánh cửa của khu nhà máy bỏ hoang quen thuộc được mở ra một cách thô bạo.
Cảnh tượng lúc này, dường như đang tái diễn khung cảnh hai năm trước.
42 Phát súng thứ hai một lần nữa ghim sâu vào vai trái của Minho, chỉ cách vết thương do lần bắn đầu tiên một khoảng cách khá ngắn.
Minho quỳ sụp xuống nền đất lạnh giá, đôi mắt vẫn vô cảm chiếu thẳng vào người con gái đang tiếp tục giương mũi súng về phía mình, nhưng khoé môi lại nhếch lên tạo một nụ cười nhạt.
43 - “Cứ bắn nếu em muốn. ” - Không ngần ngại trả lời, Minho ngước mặt nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trong sáng kia, như thể đang muốn thật sự đối diện với hiện tại cùng Yuri.
44 Onew lo lắng đứng chắn trước cửa phòng cấp cứu, tại sao vào khoảnh khắc quan trọng thì thời gian lại trôi chậm thế này cơ chứ?
Yuri của ngày hôm nay.
45 - “Thiếu gia, đến giờ thay băng. . . ” - Một tên cận vệ mở cửa phòng bệnh, câu nói lấp lửng đột ngột ngừng lại khi đối diện với khung cảnh hiện tại của phòng bệnh.
46 - “Cô ấy. . . cô ấy đâu?” - Minho gấp gáp bước đến gần Onew, đưa tay nắm lấy cổ áo của người đối diện xốc lên, đôi mắt đang lộ rõ vẻ lo lắng cùng cực.
47 - “Minho. . . ”
Yuri vẫn ôm gấu bông trên tay, đi theo sau Onew, nhưng lại luôn miệng gọi cái tên “Minho”.
- “Sao vậy?” - Onew bắt đầu cảm thấy khó chịu, tại sao lúc mất trí nhớ Yuri vẫn còn nhớ đến Minho cơ chứ, ngay cả tên của mình còn không nhớ cơ mà.
48 Từng giọt mưa nhẹ nhàng đáp vào khung kính, sau đó lăn dài theo một đường thẳng vô định trong màn đêm.
Căn phòng đơn nhã hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt của đèn tường, không gian vẫn thật ảm đạm và tĩnh lặng.
49 Những tia sáng của ánh đèn chùm hoa mỹ ngoài hành lang theo cánh cửa vừa được bật mở, hắt vào căn phòng được phủ kín bởi bóng tối tĩnh mịch.
Onew khó chịu mở mắt, vẫn nằm bất động trên giường, hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của một người khác đang hiện diện trong phòng.
50 - “Shindong, chăm sóc cô ấy tử tế, tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể. ” - Onew bước nhanh ra khỏi phòng, liếc sơ qua quản lý Shindong, dáng điệu vô cùng gấp gáp.
51 Mọi việc ở toà biệt thự rộng lớn vẫn diễn như bình thường. . .
Ngày thứ nhất, Yuri không hề bước chân ra khỏi phòng, Shindong phải cử người hầu mang thức ăn đến tận phòng, tiện thể quan sát và báo cáo tình hình hiện tại của Yuri.
52 - “Shindong, cậu trông chừng cô ấy thế này đây hả? Cô ấy như thế này bao lâu rồi?” - Onew kích động quát lên, chỉ sau ba ngày mà đã xảy ra chuyện gì thế này?
Yuri vẫn ôm lấy gấu bông, ngồi nép mình vào góc giường, đôi mắt vô hồn đang thẫn thờ nhìn vào khoảng không.
53 “Cô chủ, đến giờ ăn rồi. ” Một cô hầu bước vào căn phòng bị bóng tối nuốt chửng, Onew đã hoàn toàn tách biệt Yuri khỏi thế giới bên ngoài, giam giữ cô trong căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi, nhưng lại thiếu sức sống và hơi ấm của con người.
54 “Vẫn chưa tìm thấy cô ấy sao?” Minho đấm mạnh lên bàn làm việc của ông Choi, đôi mắt anh trừng lên những tia sáng của lửa hận. “Một năm, đã một năm rồi đấy ông có biết không?!”
Tìm kiếm rồi lại tìm kiếm, anh gần như chìm vào tuyệt vọng… Muốn bỏ cuộc, nhưng trái tim lại không cho phép anh làm thế!
Lẽ nào Yuri đã thực sự bốc hơi khỏi thế giới này rồi ư?
“Đừng đòi hỏi khi ta đã giúp con làm tất cả để tìm con bé ấy nếu con không muốn mất nó mãi mãi.
55 *Ba năm sau*
Tiếng bước chân vồn vã nối tiếp khắp dãy hành lang dọc theo ngôi biệt thự tráng lệ quen thuộc, toán người mặc vest đen bặm trợn đang bước theo sau bóng người cao lớn, toát lên phong thái thống lĩnh của đấng chỉ huy.
56 Tất cả đều sững sờ trước cảnh tượng vừa xảy ra, mọi ánh mắt đều tập trung về một hướng xác định.
Kwon Yuri nhỏ bé vẫn nằm bất động trên mặt đất, hai hàng mi khép lại, che khuất đôi đồng tử trong sáng.
57 Vài nữ phục vụ đang làm việc gần đó cũng hết sức bất ngờ trước hành động của Minho, dù cho họ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một cô hầu dạn dĩ bước đến, vỗ nhẹ vào vai anh, nhưng muốn ngăn cản anh đi quá giới hạn, đề phòng trường hợp xấu nhất.
58 Ngày tắt nắng, lộng gió…
Thiếu nữ trong chiếc váy đen đang đứng cạnh bể bơi trong ngôi biệt thự hoa lệ…
Yuri dán chặt tầm nhìn vào Minho, bàn tay nhỏ nhắn từ từ đưa lên, nắm lấy sợi dây chuyền ở cổ, nhẹ nhàng cởi bỏ nó ra.
59 Tắt nắng, trời đổ mưa…
Bóng thiếu nữ xinh xắn bước ra khỏi khu vườn rộng lớn của toà biệt thự lộng lẫy không một bóng người, bước chân vội vàng và đôi vai nhỏ nhắn đang run lên từng hồi.
60 Đôi bàn tay Yuri siết từ từ lấy Minho, cô ôm anh một cách thận trọng, như thể không muốn để anh tổn thương kể cả linh hồn và thể xác.
Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến Onew sững người, anh đứng yên không cử động, không hề có bất kỳ hành động nào khác cả.