21 Hoàng hậu mất tích đến nay không rõ, nhưng cũng không ngăn được Nhan Nhiễm Tịch phải gả đến Nam Lân quốc. Hôm nay là ngày Nhan Nhiễm Tịch phải rời khỏi, ngã tư hai bên đường đứng đầy người, quan tâm, nghị luận, nhưng Nhan Nhiễm Tịch cùng Khinh Âm, Cổ Điệp còn có nha hoàn Nhan Phi Quỳnh phái tới im lặng ngồi trong xe ngựa.
22 Đối với thái độ của hai người Nhan Nhiễm Tịch không thèm để ý, chỉ là khổ người bên cạnh nàng, cứ như ai thiếu tiền các nàng vậy. Nhan Nhiễm Tịch thở dài: "Tốt lắm, có gì phải tức giận, vẫn là đi thu dọn phòng một chút, có chút mệt mỏi, ta đi ngủ trước.
23 Xa xa Khinh Âm nhìn Cổ Điệp bộ dáng tức giận, nhăn mi lại, nhẹ giọng đi qua: "Làm sao vậy?"Cổ Điệp khí tức giận nói: "Vừa rồi Minh vương gia hạ lệnh cấm tiểu thư xuất phủ.
24 Nhan Nhiễm Tịch ngồi ở chính vị phía trên, nhìn bốn vị nữ tữ trước mặt sắc mặt tái nhợt, Nhan Nhiễm Tịch lộ ra một chút tươi cười xấu xa, nàng chính là cố ý, cố ý đem thi thể đặt ở bên ngoài, dám đánh chủ ý lên nàng, không cho ngươi một phen kinh hách thì không phải Nhan Nhiễm Tịch?Nhan Nhiễm Tịch không nói gì, bưng trà trong tay, thản nhiên uống, bên cạnh Khinh Âm ôm Tiểu Hắc đứng ở một bên, Cổ Điệp còn lại là vẻ mặt cười xấu xa nhìn sắc mặt bốn người, Ngọc Lan không có ở đây, Khinh Âm sáng sớm đã sai nàng đi làm việc, các nàng cũng không muốn nuôi gian tế.
25 Dạ Thương Minh thản nhiên nói một câu, làm Khinh Âm cùng Cổ Điệp không khỏi một trận rùng mình, nhưng cước bộ như trước không hề động, Nhan Nhiễm Tịch nhìn không khí dần trở nên loãng, có một loại cảm giác hít thở không thông, thản nhiên nói: "Các ngươi trước đi ra ngoài đi.
26 Người tới đúng là Thượng Quan Minh Nguyệt cùng một nam tử, nam tử một thân tử y để lộ cao quý, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười thản nhiên, để lộ khí thế tao nhã.
27 Từ đầu tới cuối biểu ca của Thượng Quan Minh Nguyệt không có nói một câu, không nhanh không chậm không có một chút hoảng hốt mặc quần áo vào, coi như hết thảy cùng hắn không có vấn đề gì xảy ra.
28 Chính là trong nháy mắt, một người đang tươi cười ôn hòa biến thành băng lãnh, làm cho người ta có chút phản ứng không kịp. "Tỳ nữ thì thế nào? Ngươi cho là ngươi rất cao quý sao? Ngươi chẳng qua đầu thai tốt hơn một chút, ngươi nhìn lại mình xem, điêu ngoa tùy hứng, cao ngạo vô lễ, đâu có chỗ nào cao quý? Nhưng thật ra cùng với người đàn bà chanh chua bên đường có vài phần tương tự.
29 Trên lầu Dạ Thương Minh thản nhiên nhìn phía dưới, lạnh lùng nói: "Liên, ta hy vọng Thượng Quan Minh Nguyệt sẽ không xuất hiện ở thế giới này nữa. "Một câu lạnh như băng quyết định vận mệnh của một người, Trì Ngưng Liên thật sâu nhìn nữ tử trước mắt gật đầu: "Ta hiểu được.
30 Nhan Nhiễm Tịch không nghĩ để lộ thực lực, không có giãy dụa, nàng tới từ hiện đại đối với việc ôm ấp thật cởi mở, khi nàng làm nhiệm vụ cũng đã trải qua nhiều.
31 Nhan Nhiễm Tịch tự hỏi, đột nhiên ánh mắt nhíu lại, thanh âm băng lãnh vang lên: "Đi ra. Một bóng đen hiện lên từ chỗ tối, xuất hiện ở trong phòng Nhan Nhiễm Tịch.
32 Nàng thật không ngờ ở chỗ này lại nhìn thấy sát thủ Bộ Kinh Thiên, vì sao, các nàng thuê 'Sát' đi giết Nhan Nhiễm Tịch, vì sao bọn họ lại ở cùng một chỗ ?nghi vấn của nàng được Bộ Kinh Thiên giải đáp rất nhanh, chỉ nghe thấy thanh âm của Bộ Kinh Thiên lạnh như băng: "Hừ, lá gan thật không nhỏ, dám theo thuê chúng ta đi mua mạng tiểu muội muội, đúng là chán sống.
33 Hai người đánh đã lâu mà chưa phân thắng bại, trong lòng Dạ Thương Minh lo lắng không cẩn thận làm Nhan Nhiễm Tịch bị thương, tránh đi một cước, lại tiếp được một cước nữa của Nhan Nhiễm Tịch, cũng may đúng lúc dùng nội lực bảo vệ, bằng không xương sườn chỉ sợ là gãy.
34 Ngọc Lan vừa nghe thấy thế lập tức quỳ xuống, nàng đã biết ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, cũng biết rõ Cổ Điệp tàn nhẫn, một phen hành động hôm nay vốn định khiến cho Minh vương chú ý, nhưng đồng thời cũng khiến cho Nhan Nhiễm Tịch chú ý: "Tiểu thư, nô tỳ đáng chết, nô tỳ chỉ là thấy vương gia ở chỗ này chờ tiểu thư, sợ chậm trễ vương gia, sợ vương gia trách phạt tiểu thư.
35 Nhan Nhiễm Tịch ngồi trong xe ngựa, không có để ý Dạ Thương Minh nhếch môi mỉm cười. Xe ngựa ngừng lại Dạ Thương Minh dẫn đầu nhảy xuống, Nhan Nhiễm Tịch đi ra thấy Dạ Thương Minh đưa tay tới, ở trước ánh mắt của bao người Nhan Nhiễm Tịch cũng sẽ cho Dạ Thương Minh mặt mũi, đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp an toàn kia.
36 Trình Vũ Tĩnh yên lặng nghe lời nói của Nhan Nhiễm Tịch lập tức phủ nhận nói: "Vương phi, Tĩnh nhi khi nào thì nói như vậy, ngươi cũng không nên oan uổng Tĩnh nhi.
37 Giãy dụa một phen, tay không thể rút ra, thản nhiên nói: "Tuyệt đối tín nhiệm không phải nói mấy câu là có thể đạt được. ""Ta hiểu được, ta sẽ dùng thời gian cả đời để chứng minh cho ngươi biết.
38 Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nhìn người phía trước, không để người đó vào trong mắt, Nhã phi bị mọi người nhìn chằm chằm. Vừa định mở miệng, thái hậu uy nghiêm tức giận nói: "Làm càn, Minh vương phi, ngươi đem nơi này trở thành cái gì, Minh vương phủ sao?"Dạ Thương Minh ánh mắt nhíu lại: "thái hậu muốn cho nơi này biến thành Minh vương phủ sao?" thành thật uy hiếp, đại nghịch bất đạo.
39 Nhìn trên đài, trên mặt là đầu người, tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu mạng, tiếng gọi ầm ĩ, từng trận không dứt. Nhã pi nương nương đang đứng đã không còn nữa.
40 edit: quỳng quỳnhbeta:rininaKhóe miệng của Thượng Quan Nghị Sở run rẩy, nhưng thâm tâm càng thêm kiên định, chị dâu này nhất định phải lấy lòng, nếu không đời này hắn sẽ không được yên thân.