41
Bên trong phòng tối âm u đầy tử khí như không có hơi thở của vật sống, nhưng nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện, trên giường lớn có một người nằm đó.
Lúc Lâm Thiên Lan tỉnh lại, y rất hỗn loạn khi phát hiện tay chân mình đều bị trói vào bốn góc giường, cả người mở ra thành hình chữ đại.
42
K nhảy khỏi bờ tường liền buông Tử Hữu ra, sau đó không chờ Tử Hữu mở miệng đã đưa tay vẫy vẫy Husky lại gần.
Đại cẩu lông xám ngoắc ngoắc đuôi chạy tới, K đang muốn nói chuyện, đã bị Tử Hữu kéo lại.
43
Tại sao chứ?
Hiện tại, Tử Hữu không ngừng tự hỏi, tay khẽ run rẩy, chân cũng muốn nhũn ra. Cậu không biết làm sao mà sự tình lại phát sinh đến mức này, không bằng nói, cậu căn bản không tưởng tượng được chuyện này có thể xảy ra.
44
Lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên, Tử Hữu chỉ cảm thấy đây là một người hết sức đáng sợ.
Y có tướng mạo giống người nước ngoài, ánh mắt sắc bén mà thâm thúy, sống mũi cao thẳng, giữa hai hàng lông mày mang theo tà khí dày đặc, nhìn hẳn là rất tuấn tú, nhưng bởi vì ánh mắt đáng sợ đến không từ ngữ nào diễn tả được, lại thêm khóe miệng chênh chếch giương lên một độ cong, cho nên nhìn tổng thể đặc biệt tà mị.
45
Minh Lưu trào phúng nhìn chằm chằm Lâm Thiên Lan một lúc lâu, sau đó xoay người, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ mới tinh, bỏ lại lên bàn.
“Thay đồ rồi sửa soạn một chút.
46
Chờ Minh Lưu đứng ở ngoài hút xong một điếu thuốc để bình tĩnh trở lại, thì Lâm Thiên Lan đã mở cửa phòng ra, theo sau là Alice cùng Tử Hữu.
Tâm trạng Lâm Thiên Lan lúc này chính là ngũ vị tạp trần, hai người kia đến cùng là ai, có quan hệ gì với Tiếu Tiếu, hoặc giả là… căn bản không có quan hệ gì?
Không biết vì sao, Lâm Thiên Lan bị câu nói ý vị thâm trường của Alice làm cho rùng mình.
47 Trong lúc đám người K tạm vắng khỏi khu Đông, ngoại trừ Lam Sinh cùng La Minh thay phiên nhau canh chừng bộ đàm để giữ liên lạc với bọn họ, thì những người khác trên cơ bản vẫn trải qua sinh hoạt như cũ.
48
Alice đột nhiên mang Ti Tề xông vào phòng không báo trước cho Tử Hữu. Hiên Viên cũng là ngoài dự kiến, khẽ nhướn mày.
Ti Tề không lộ vẻ mặt gì, tự mình ngồi xuống, trên tay vẫn còn ôm thanh cổ cầm, cầm tựa vào bên người, bộ dạng như xung quanh không có ai tồn tại.
49
Ngày hôm sau, lúc Tử Hữu thức giấc, thiếu chút nữa đã bị ánh mặt trời chói chang làm mù mắt.
Cửa sổ trước giường mở thật rộng, không biết lúc này là mấy giờ, đại khái đã giữa trưa rồi.
50
Xác định phương án hành động rồi, Tử Hữu ngồi trong phòng, vẻ mặt không cam lòng.
“Làm sao mà được a…” Tử Hữu nghiêng đầu nhìn Alice, “Bây giờ mọi người đều hiểu lầm tôi với cậu như thế kia thế kia… thế mà còn cùng Lâm Thiên Lan…”
Nghĩ như thế nào cũng thấy mình là người xấu! Người xấu a!
Alice lơ đễnh cười một tiếng: “Không phải vừa lúc sao? Minh Lưu nhất định sẽ gọn gàng giải quyết “nữ nhân” như cậu!”
“Hứ!” Tử Hữu trợn trừng mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đừng có dùng cái chữ “giải quyết” này có được không? Lỡ như cậu thật sự bị giải quyết thì làm sao bây giờ?
Bên này còn đang khẩn trương, bên kia đã vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng Lâm Thiên Lan cất giọng.
51 Dưới bóng đêm an tĩnh, có hai người đang nhàn nhã tản bộ trong cơ ngơi Thập Nguyệt rộng lớn. Tử Hữu một mực khoát tay Lâm Thiên Lan, vừa đi dạo vừa tùy ý trò chuyện, bộ dạng giống như tình cảm rất thắm thiết.
52 Tử Hữu một đường đi theo người làm đến phòng cũ của Lâu Tiếu Tiếu, vừa vòng qua một chỗ ngoặc, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở xa, Alice với Minh Lưu vẫn còn đứng đó, không biết đang nói gì.
53 Tử Hữu bị Hiên Viên nhấc lên, bốn móng thịt mềm mềm vô lực thõng xuống, mặc dù chân sau có chút giãy giụa, nhưng mà cũng coi như không có tác dụng gì.
54 Đợi đến khuya, Tử Hữu mới được K ôm trong ngực trở lại viện trạch của Thập Nguyệt. Bên trong đình nhỏ ở hoa viên, cả đám đang ngồi uống trà đến thơm tho.
55 Nếu như bạn ngẫu nhiên đi vào thư viện thành phố, sẽ phát hiện một thiếu niên thanh tú rạng rỡ như dương quang thường ngồi ở một góc hẻo lánh, trước mặt chất một đống tiểu thuyết dày, tay lăm le bút máy, chăm chú viết trên sổ tay.
56
Mộng ở trong nhà nghe được tiếng xe máy, vội chạy ra mở cổng. Mễ Tử từ trên xe nhảy xuống, Nauy đeo balo, vẻ mặt mất hứng, hơi âm trầm.
“Sao vậy?”
Lam Sinh đi mấy bước đến gần, còn tưởng hai người Mễ Tử Nauy lại cãi nhau.
57
Bên trong sòng bạc không lớn, xung quanh đều là tiếng người huyên náo, mà bên dưới bàn gỗ, đám mèo ngồi nghe tiếng xúc xắc đổ liên hồi.
Ba lão thổ địa âm trầm nói ra một từ “Bạt”, chúng mèo nhất thời không kịp phản ứng.
58
Từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một tòa nhà cao tầng, hai tầng dưới là nhà hàng, từ tầng ba trở lên tầng mười mấy là khách sạn.
Trên tầng cao nhất cảu khách sạn, trong căn phòng rộng lớn nhất, một mảng tối tăm, rèm cửa nặng nề kéo lại, không mở đèn.
59
……
“Các người không phải là người à, Đội ba hình như đều là người hết…”
K tằng hắng một cái, “Cậu nhớ nhầm rồi, đâu có nhiều thành viên có thể biến thành người như vậy.
60
Bởi vì K mất máu quá nhiều, cho dù đã được thổ địa khép lại vết thương, thân thể vẫn còn rất suy yếu.
Tử Hữu một mực canh chừng bên cạnh, một bước chân cũng không xê dịch.