61 “Lão tướng quân, Linh Chi cô nương tìm không thấy tướng quân thì tìm lão tướng quân, cầu xin lão tướng quân làm chủ cho các cô ấy. ” Quản gia hơi khó xử, xấu hổ nói: “Hôm nay là ngày phu nhân nhập trạch, xảy ra chuyện thế này là lỗi của chúng nô.
62 Phạm Tinh đang trò chuyện với Đức Hưng quận chúa thì Phạm di chạy tới, nàng hỏi: “Mẹ, làm gì mà hốt hoảng dữ vậy?”Phạm di thấy Phạm Tinh bình yên vô sự, lập tức thở phào nhẹ nhõm, kéo nàng lại nói: “Nghe nói có thích khách vào phủ, mẹ không hoảng sao đươc?”“Ban ngày mà có thích khách sao? Nhưng chúng ta đã đắc tội ai đâu, thích khách tới làm gì?” Phạm Tinh hơi mờ mịt, nhìn xung quanh một vòng nói: “Một tiếng động cũng chẳng có nữa là.
63 Trên đường đi, Đột Hoa vương gia sớm đã thấy bụng mình có gì đó không ổn, nhưng công phu của hắn thâm hậu, chỉ cần vận công ép xuống, ngoài mặt liền giống như không có chuyện gì xảy ra.
64 Ánh trăng thanh lãng, gió khẩy nhẹ nhàng, hương hoa quấn quýt, ngày hôm nay thật đẹp. Diêu lão gia mời Sử lão gia và Phạm lão gia ngắm trăng, ba người đã đọc đủ loại thi thư, chỉ là mười năm gần đây, Đại Ngụy chiến tranh liên miên, văn nhân thất bại, bọn họ quanh quẩn mãi chức tiểu quan, không được thăng tiến.
65 Rượu giúp người ta tăng cam đảm, lời này quả không sai. Phậm Tinh thường ngày thẹn thùng, vài chén rượu xuống bụng đã ngà ngà say, lá gan lập tức to lên, chui thẳng vào trong ngực Tạ Nam, thỏ thẻ: “Lần trước, ta muốn giúp chàng có em bé, lần này, chàng phải giúp lại ta.
66 Sáng ra, ba huynh đệ Tạ gia thần thanh khí sảng chạm mặt, nhìn nhau đắc ý. Tạ Nam mở miệng đầu tiên: “Tiểu Tinh nhà ta mềm mại chết được! Nàng cứ sợ ta không muốn nàng, luôn quấn quýt bên ta! Tí nữa nàng tỉnh lại, ta sẽ bàn bạc với nàng, xem khi nào mời bà mối thì hợp.
67 Mưa liên tục suốt ba ngày, tỷ muội Diêu Mật không ra khỏi cửa, chỉ hăng say viết sách. Các nàng bố trí bối cục của đại thư phòng, dời thư án đến cửa sổ, ba người mỗi góc thư án, vừa cười nói vừa viết sách vô cùng vui vẻ.
68 Lúc lời đồn truyền tới, Diêu Mật đã đi riêng với Vệ Thanh. “Đi, coi thử!” Tạ Đằng mặc dù không quá tin Diêu Mật sẽ cùng thị vệ làm ra cái chuyện gì, nhưng mấy ngày nay cô chẩm (ngủ một mình) khó ngủ, trong lòng có chút tà hỏa, vừa nghe Diêu Mật và Thị vệ ở cùng một chỗ, thì hơi buồn bực.
69 Ta chưa đủ sóc sóc, chưa đủ dịu dàng, chưa đủ đẹp trai sao? Tạ Đằng lấy tay ôm trán, đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu. Phải tìm cách nghênh tiểu nữ nhân suy nghĩ kì lạ này vào phủ mới phải.
70 Lời nói thì thầm, ẩn tình khiêu khích, hô hấp nóng bỏng khẽ khàng phất bên vành tai, lướt qua tóc mai, tràn khắp trên má. Khuôn mặt tươi cười của Diêu Mật trong chốc lát đổi thành sắc hoa đào, trong bụng lẩm bẩm, người này bây giờ hết còn kiêu căng, mà chuyển sang đi đường tình cảm dịu dàng rồi sao? Chỉ có điều phải nói thật, bộ dáng này của hắn, thật thích hợp làm trai lơ à!Thấy Diêu Mật mặt cười ráng hồng, lại mím môi viết sách, không trả lời hắn, Tạ Đằng rút ra một cây quạt, khẽ đứng dậy quạt cho nàng, vừa quạt vừa cúi xuống thủ thỉ vào tai: “Đường đường một tướng quân, lại đi bưng trà rót nước, bóp vai cầm quạt cho nàng, nàng cảm thấy thế nào?”Diêu Mật cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt lúng liếng, miệng hàm xuân, cất giọng tán thưởng: “Hầu hạ không tệ.
71 “Lão tướng quân, cho ta mượn vài vị phó tướng trong phủ dùng chút được không?” La lão gia đi tới nịnh nọt, ôi, vì hôn sự của con trai,chuyện mặt mũi thể diện đành để qua một bên thôi!“Mượn làm gì?” Tạ Đoạt Thạch vừa nhìn La lão gia liền hiểu ra, cười nói: “Ông muốn cho người giả làm thích khách, để con trai nhà ông và Đức Hưng quận chúa nhảy xuống hồ sen chứ gì? Ta nói cái này không thành công đâu.
72 Cố Mỹ Tuyết lặng lẽ đi theo sau Linh Chi, thấy nàng đưa trà cho tiểu a hoàn, sau đó đi lên phía trước, vừa nghĩ đã hiểu, liền đi theo tiểu a hoàn đến lương đình xem náo nhiệt, xem Diêu Mật có uống hay không, nếu uống thì sẽ thành thế nào.
73 Dù đã qua giờ Dậu, ánh nắng mặt trời rất gay gắt. Diêu Mật hơi hốt hoảng vội vàng chạy vào trong vườn, thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đang ngồi trong lương đình mới thở phào yên tâm, bước lên bậc tam cấp, vào lương đình nói: “Hôm nay người đông mắt loạn, e rằng có kẻ muốn hãm hãi tỷ muội ta, phải cẩn thận.
74 Trong tiếng reo cầu gả, Diêu Mật nghiêng đầu nhìn Sử Tú Nhi và Phạm Tinh. Ba tỷ muội ta đã thề rồi, muốn gả cùng gả, không lấy chồng cùng không lấy chồng, ta không có khả năng tự quyết định lấy hay không lấy nha!Sử Tú Nhi thấy Diêu Mật nhìn mình thì than thầm, Tiểu Mật ơi Tiểu Mật, tự muội quyết định đi! Nếu chúng ta dám nói chữ không, mọi người tha cho chúng ta sao, tướng quân tha cho chúng ta sao? Muội đừng đẩy qua ta chứ!Phạm Tinh thấy Diêu Mật nhìn Sử Tú Nhi rồi quay sang nhìn mình thì càng nháy mắt ra hiệu, Diêu tỷ tỷ, tỷ vang danh bốn bề, ta không dám lên tiếng, tỷ tha ta đi mà!Thấy Diêu Mật do dự, Tạ Đằng sốt ruột, đã bày tỏ trước quần chúng, nếu lại thất bại thì biết giấu mặt vào đâu chứ! Hắn nôn nóng la lên: “Tiểu Mật, nàng có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm, ta nhất định đáp ứng!”“Thật chứ?” Hai mắt Diêu Mật sáng lên, vui mừng trong lòng, một ý nghĩ lập tức nảy lên trong đầu, muốn mở miệng lại cảm thấy mình hơi quá đáng, mà không mở miệng lại cảm thấy nếu không nói sẽ bỏ qua một cơ hội tốt, sau này khó mà có được lần nữa.
75 Đến tối, tân khách vui vẻ ra về. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chui vào phòng Diêu Mật rồi đóng cửa lại, ba tỷ muội ở trên giường rì rầm tán chuyện. Một năm trước các nàng cùng nhau tiến vào phủ tướng quân, muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, khổ cực thế nào chỉ mình các nàng thấu được.
76 “Tiểu Mật, Tiểu Mật!” Tạ Đằng thấy ba hỉ nương dìu ba tân nương vận trang phục giống như nhau khiến hắn không biết đâu là Diêu Mật, không khỏi gọi hai tiếng rồi sai kiệu phu nhắc nhở hỉ nương: “Dẫn Tiểu Mật đến đây, đừng nhầm người!”Hỉ nương tươi cười: “Sao nhầm được chứ? Tướng quân yên tâm!”Diêu Mật nghe thấy giọng Tạ Đằng thì mỉm cười, dù cách lớp khăn voan đỏ nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khẩn trương của Tạ Đằng.
77 Ngày tám tháng tám, hương quế thơm thoang thoảng, tướng quân Tạ Đằng của đương triều Đại Ngụy cùng hai đường đệ Tạ Thắng và Tạ Nam đón dâu, kiệu hoa đi ngang Hoàng Hạc lâu, muôn người reo hò, cánh hoa quế bay lả tả như trời đổ mưa hoa…Có tài tử chiếm một vị trí tốt trên đỉnh lầu các, đang ghi chép lại khung cảnh tưng bừng này.
78 Mềm, trắng, trơn, mặc nhìn mặc sờ. Tạ Thắng nhẹ tay vuốt ve, khóe miệng ngậm ý cười: “Tặng nàng!”Sử Tú Nhi thấy hắn đưa một bức tượng ngọc nương tử to bằng nắm tay, nàng vội vàng nhận lấy ngắm kĩ, thấy dung mạo của nương tử bằng ngọc này vô cùng giống mình, không khỏi hỏi: “Đây là?”“Trước đây ta được một khối ngọc, nên đã dùng dao khắc ra, nàng nhìn xem có chút nào không giống nàng chứ?” Tạ Thắng nói như đang dâng vật quý.
79 Tạ Đằng nhẫn nhịn chừng ấy tháng, chỉ một lần đối với hắn là chưa đủ, hai người chơi đùa mãi đến khi Diêu Mật la không chịu nổi, Tạ Đằng mới buông tha cho nàng.
80 Chưa tới hai ngày, huynh đệ Tạ gia đã cảm giác sâu sắc được cưới vợ thật tốt. Ban đêm trong ngực ôm nhuyễn ngọc ôn hương, ban ngày mọi chuyện ăn, mặc, đi, ở đều có người quản lí ổn thỏa, trong phủ ngay ngắn trật tự, lúc nào cũng vui vẻ.