21 Hai người nhìn kỹ lại thì thấy đó là một nữ tử đầu bù tóc rối, nộ khí xung thiên. Chỉ thấy ả một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Đường Hành, nước bọt bắn tung tóe chửi rằng:“Đồ không biết xấu hổ! Nếu sau này ngươi còn dám dụ dỗ lão công nhà ta, ta nhất định mắng cho ngươi chết không yên thân! Ngươi biết ngươi là cái thứ gì không? Đường Hành! Ngươi chẳng âm chẳng dương, nửa đực nửa cái, nửa lừa nửa ngựa, người chẳng ra người quỷ chẳng phải quỷ.
22 Đường Hoàn không hề thích xuất môn, đặc biệt là rời khỏi Đường gia bảo. Một người nếu tới tuổi bốn mươi lăm mới về được tới nhà mình sẽ không tránh khỏi sự quyến luyến khó tả đối với gia sản ấy.
23 Cả mặt chàng toàn những máu là máu, hung ác nhìn nàng, chàng dùng ánh mắt kỳ quái nghiên cứu đi nghiên cứu lại khuôn mặt và đôi mắt nàng. Hai người áp sát vào nhau gần như thế, tới mức nàng có thể thấy hình bóng mình trong mắt chàng.
24 Vương Lộc Xuyên chẳng nói chẳng rằng. Đi được hai bước, Tô Phong Nghi vụt quay lại, lớn tiếng hỏi: “Huynh thật sự không đi?”. “Nơi đây là khách điếm, ai cũng có thể ở.
25 Nếu như chàng gặp bất kỳ nguy hiểm gì, ta hy vọng ngươi có thể kịp thời cứu viện, không tiếc sức mình giúp chàng vượt qua khó khăn”. “Hắn chắc sẽ không một mình xuất môn chứ?”Tuy đao pháp của Đường Tiềm có thể xem là đệ nhất thiên hạ nhưng người mù thì vẫn cứ là người mù, có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào một thanh đao mà có thể giải quyết được.
26 Khi vừa xuống ngựa, đập vào mắt trước tiên là tấm biển hiệu “Thệ Thúy trà hiên” đượm màu cổ xưa. Bốn chữ này được viết theo lối triện thể cong cong mềm mại, không phải người có học có lẽ sẽ không nhận ra nổi tất cả nếu nhìn lần đầu tiên.
27 “Lúc ấy nàng đã mang thai sáu tháng mà vẫn nôn mửa. Mùng Ba Tết, nàng nói muốn về nhà mẹ thăm hỏi, ta vốn định đi cùng nàng, nhưng vì tiêu cục tạm thời có việc, lại đang thiếu người, ta đành phải ở lại, nhờ tứ đệ thay mình đưa nàng đi.
28 Tiếng tiêu ấy được phát ra từ một cây tiêu trúc. Đó là di vật của phụ thân hắn, dài hai thước một tấc, chín đốt năm lỗ, là thứ nhạc khí đại ca thích nhất.
29 Tô Phong Nghi đeo găng tay, bưng hũ đồng, quan sát tỉ mỉ hoa văn trên đó một lượt, than thở: “Tiếc là thiếu mất cái nắp, bị gã thôn phu nọ coi là đồ bỏ đi mà quẳng mất rồi”.
30 Mấy ngày nay tâm tình Đinh tướng quân không được thoải mái cho lắm. Ông ta cảm thấy triều đình không coi mình ra gì, quan lại địa phương cũng chẳng coi mình ra sao, chỉ trừ có binh sĩ dưới trướng là không kẻ nào dám không coi ông ra gì.
31 “Đừng đi theo muội! Không được đi theo muội!”, Tô Phong Nghi đột nhiên phát cáu, thét vào mặt hắn: “Không được đi theo muội!”. “Chớ có nổi cáu lên thế”, hắn chẳng buồn nghe, cứ theo nàng như cũ.
32 Đường Hành nói: “Không tính hôm nay, thời hạn giao bạc cho Đinh tướng quân chỉ còn có hai ngày. Chúng ta thì tới tung tích bạc ở đâu còn chưa mò ra”. Tô Phong Nghi hỏi: “Ban nãy nghe Sái đại ca nói, mười tám vạn lượng bạc đó chưa vào núi đã bị cướp đi?”.
33 Vào lúc Đường Phất, Đường Hành quyết đấu với bảy người dùng binh khí kia, lão nhị, lão tam và lão lục của Thẩm gia cưỡi ngựa đuổi theo Tô Phong Nghi đang ôm đĩnh bạc cắm đầu chạy.
34 Trong khoảng thời gian này, nàng lại đào hôn hai lần. Lần sau cùng nàng định gả ột thương nhân đồ cổ tính ôn hòa, là đồng nghiệp với nàng, có học vấn, nhân phẩm tốt, có tiếng nói trong giới, nhưng vào trước ngày thành thân, nàng lại bỏ trốn.