41 Trình Du Nhiên đi vào gian phòng, cẩn thận quan sát bố trí bên trong căn phòng, phong cách chủ nghĩa duy mỹ cổ điển mặc dù tráng lệ nhưng lại không che đậy được vẻ âm trầm.
42 Nghe nói như thế, tay Trình Du Nhiên dừng lại ở giữa không trung, ngẩng đầu lên nhìn về phía Viêm Dạ Tước, tròng mắt như mực cũng đang nhìn mình, giống như là tìm kiếm cái gì, bóc tróc thứ gì trên mặt cô.
43 Trình Du Nhiên còn đứng chỗ cách Lợi Ân xa nhất, đây cũng không phải là Tiểu Nặc nói một đôi lời nó rất hiền lành thì cô sẽ không sợ, cô chỉ nhìn Lợi Ân bên cạnh đang ăn sung sướng, kéo kéo mặt cứng ngắc, sói chỉ biết nghe tiếng Anh, không trách được cô vừa nói gì, nó đều nghe không hiểu.
44 Cây phong cành lá rậm rạp, lay động ở trong gió thu, tiếng cành lá xào xạc như sóng biển xao động, khí thế vô vàn, gió nổi lên, cây phong lênh đênh giống như là mưa lá, êm ái mà rớt xuống, lưu luyến không rời, tán lạc trên cây rơi xuống trên đường nhỏ, làm bậc thang dọn sạch sẽ biến thành một tầng đỏ rực.
45 Gương mặt ở dưới mũ lưỡi trai nhất thời sửng sốt, trong nháy mắt trợn to mắt hạnh, nhưng rất nhanh lại cúi đầu. Trình Du Nhiên liếc thấy người đi tới là người nào, chính là Lâm - bạn tốt của cô, Trình Du Nhiên biết cô ấy là con dâu nhà Hoắc Bối Nhĩ, Khải Tát cũng thường mặc kệ những việc này, cho nên, cô nhìn thấy Lâm xuất hiện, trong lòng không che giấu được kinh ngạc, cô ấy ở chỗ này, chính là muốn nhúng tay vào những chuyện nhà Hoắc Bối Nhĩ.
46 Nghe Trình Du Nhiên nói, tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn chung quanh, tìm kiếm mai phục, nhưng trước sau đều không có phát hiện. Mà sắc mặt Diehl trở nên tái nhợt, trong lòng ông ta rất rõ ràng, nơi này rõ ràng bị phong bế toàn bộ, không thể thấy được tình huống bên ngoài, làm sao có thể biết.
47 Nghe Trình Du Nhiên nói, sắc mặt Diehl chợt cứng đờ, nhìn xem cửa ra vào vốn phát ra khí độc xác thực không có khói mù phun ra nữa, chẳng lẽ lại là sự thật? Chỉ là, nơi ngực ông ta truyền đến từng cơn đau nhức, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
48 Ở vào tình thế như vậy, Lãnh Triệt vẫn không quên nhạo báng một câu, Trình Du Nhiên và Viêm Dạ Tước đồng thời trừng mắt liếc anh ta, điều này càng làm cho anh ta cảm thấy thú vị thêm.
49 Ngoài cửa sổ, đêm đã về khuya, cả tòa nhà cổ hết sức yên tĩnh. Trong phòng phong cách châu Âu, Viêm Dạ Tước nhẹ nhàng đặt Trình Du Nhiên lên giường. Trình Du Nhiên giống như là một con mèo lười biếng, vừa kề sát tới giường đã chuẩn bị tìm một tư thế cùng vị trí thoải mái, quấn lấy chăn vào trong ngực.
50 Vào đêm Trình Du Nhiên ngủ, Newyork xảy ra chuyện rung chuyển rất lớn. Viêm Dạ Tước điều khiển phần lớn quân đội suốt đêm, tiến hành hành động càn quét tiêu diệt đối với khu vực thế lực có liên quan đến Diehl, tàn nhẫn muốn nhổ tận gốc thế lực hắc đạo của gia tộc Diehl, cuối cùng, khiến cho gia tộc Diehl vì tồn vong và danh dự của gia tộc, liên hiệp cùng nhau trục xuất Diehl.
51 Nghe Lâm hỏi như thế, trong lúc nhất thời Trình Du Nhiên không biết trả lời thế nào. Vậy mà, lúc này, Tiểu Nặc đang chơi trò chơi bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm, nói: "Cái vấn đề này con cũng hỏi mẹ rất nhiều lần, chính mẹ cũng không biết.
52 Trình Du Nhiên bị Viêm Dạ Tước cương quyết lôi đến vườn hoa, sức lực của anh rất lớn, cả người giống như là bị lửa giận đốt người, Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, sớm biết có kết quả này, cô sẽ không trở về nhà họ Mộ, mang theo Tiểu Nặc đi chỗ khác vui đùa.
53 Cô ngọ nguậy người, cảm giác tư thế này thật sự là quá không thích hợp, lại bị Viêm Dạ Tước thu lại cánh tay, một bàn tay to đem cô ôm trên hai chân anh chặt hơn, một bàn tay to khác bao trùm sau đầu cô, hỏi: "Hôm nay em đi gặp Lâm * Hoắc Bối Nhĩ?"Anh ngưng mắt nhìn cô, giống như là hỏi thăm một người không nghe lời, cũng chờ cô trả lời.
54 Viêm Dạ Tước chợt duỗi cánh tay, Trình Du Nhiên còn không kịp phản ứng, cả người đã bị kéo đến trên giường, thân thể dán vào lồng ngực rắn chắc, Trình Du Nhiên động thân thể, muốn giãy giụa.
55 Trình Du Nhiên liếc nhìn con trai, thằng nhóc này bình thường cũng không nghe lời như vậy, Viêm Dạ Tước chỉ ột ánh mắt, cu cậu liền ngoan ngoãn đứng lên, đối với mẹ nó thì chỉ biết đối nghịch, mọi người nói con gái lớn không dùng được, cô nghĩ cảm khái là con trai lớn nói không chừng cũng không giữ được.
56 Kết quả, kỹ thuật bắn của Trình Du Nhiên nát tới cực điểm thật đúng là ghi vào kỉ lục vĩ đại, hai ngày cộng lại bắn gần 1000 phát súng, bình thủy tinh còn an nhiên đứng sừng sững ở đó, sở trường dùng dao xác suất trúng 100%, tỉ lệ cầm súng chính xác ở con số không, lần nữa chứng minh, cô căn bản cũng không thể liệu trước, thật không biết phát súng khi đó bắn trúng thế nào.
57 Một lát sau Trình Du Nhiên mới thật sự hiểu, hậu quả của việc Viêm Dạ Tước đích thân ra tay là cái gì, đó là phương thức huấn luyện khổ nhất dồn xuống địa ngục, nếu trời cao còn có thể cho cô cơ hội lựa chọn lần nữa, vậy thì cô nhất định sẽ lựa chọn Bôn Lang dạy ình, trong môi trường ưu nhã học tập cho thật giỏi, tình nguyện không ăn một vài bữa cũng phải luyện tập tốt.
58 "Phi Ưng, cậu nói thật sao? Lão đại muốn dẫn chị dâu trở về nhà họ Viêm?" Thằng ranh Bôn Lang bất tri bất giác nghe được Phi Ưng nói, bị chấn kinh, mang cô trở về Viêm bang, vậy thì sẽ gặp Lão bang chủ, hơn nữa thực sự trở thành chị dâu chính cống, nhưng trước đó, cần phải cẩn thận mỗi người ở nơi đó, tóm lại, muốn làm cô gái của lão đại sẽ không đơn giản như vậy, "Lần này đám người ở nhà họ Viêm nhất định sẽ rất giật mình, dù sao chị dâu còn có con trai ——"Bôn Lang nói với giọng điệu cứng rắn, đây quả thực là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, cu cậu chạy như bay tới hướng bên này, "Không xong, không xong rồi, lão đại đi tìm mẹ, mau đánh thức mẹ dậy.
59 Sáng sớm, ánh nắng sớm hắt vào tòa nhà cổ, mang theo gió nhẹ, chợt, gió thổi càng lớn, giống như là báo trước chuyện sẽ xảy ra. Đón gió sáng sớm, lá phong tung bay theo gió, ba chiếc xe riêng màu đen nhanh chóng đi thông trên con đường tiến vào nhà cổ, bánh xe đè nát lá phong đỏ rải rác trên đường, hai bên tiếng cành lá xào xạc như thủy triều dâng cao, đoàn xe khí thế ngàn vạn mà qua, hướng tòa nhà cổ Viêm Dạ Tước ở, xem bộ dáng là thế tới hùng hổ.
60 Trên gương mặt trắng nõn của Tina mang theo nụ cười mê người, đi thẳng theo Viêm Dạ Tước vào thư phòng. Cô ta đang muốn tiến lên kéo cánh tay anh, nhưng Viêm Dạ Tước lại bước ra một bước, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, để cho cô ta túm vào khoảng không, thở dài một cái, vẫn không nản chí đi đến bên người Viêm Dạ Tước, muốn kéo cánh tay anh ngồi xuống.