21 Căn nhà gỗ bên trong có một khoảng sân, bốn bề quanh sân là các gian nhà ngang, đâu đó có khoảng mười phòng, đều được dựng bằng gỗ lim quý giá. Trong số mười phòng đó, có đến bốn phòng được bài trí khác lạ, chỉ gồm những chiếc bàn nhỏ thấp và một chiếc bàn lớn hơn được trạm trổ tinh xảo.
22 Lần này Dung mê man không tỉnh, thầy Dung thực sự không thể hiểu nổi. Vì lẽ, chỉ cần nhìn qua cũng biết, Dung đã thoát khỏi nọc rắn, da dẻ đã hồng nhuận trở lại.
23
Dung mở tròn mắt nhìn cậu Minh đăm đăm, lại còn run run sợ hãi.
Cậu Minh thấy Dung tỉnh lại, cậu cả mừng, nhưng nhìn thái độ của cô, cậu cũng bất ngờ.
24 Cơm nước xong xuôi, cậu Minh đỡ Dung về phòng nghỉ ngơi, rồi cậu đi làm chiều. Dung ôm một bồ thắc mắc muốn hỏi cậu, nhưng lại ngại cậu còn bận việc, nên cũng đành nằm suy nghĩ miên man.
25
Dung và cậu Minh về đến nhà thì cô Thanh cũng đã nấu xong bữa tối. Bà Trâm nhìn đứa con dâu mới về thì lại thấy bực bội trong người, bà cắm cảu:
- Gớm ốm đã khỏe chưa mà đi chơi về muộn thế, để chị Thanh chị ấy một mình nấu nấu nướng nướng mệt hết cả người ra đấy!
Cô Thanh nhìn thấy hai em về thì chỉ cười, bảo vào rửa tay rồi ăn cơm.
26 Đương nhiên, cậu Minh không làm gì Dung là thật. Cậu chỉ là thi thoảng mộng du mà thôi. Mà cậu mộng du lạ lắm, cứ nhằm vào Dung mà ôm. Mỗi lúc như thế, tim Dung lại đập thình thịch, có khi cậu cũng cảm nhận được ấy.
27
Dung vẫn còn thiêm thiếp trên tay cậu Bính. Dung đây rồi. Phải thế chứ lại. Cậu Bính đắc chí cười nhếch mép. Rồi, cậu nhẹ nhàng đặt Dung lên giường.
- Mợ cả dậy rồi à, mợ có khát không?
Dung nghe thấy có tiếng hỏi, nhưng không biết hỏi ai.
28 Cậu Bính cưng chiều mợ cả của cậu thế nào, hẳn là làm các mợ có chồng mà lỡ hơi lơ là vợ một xíu đều phải phát ghen lên thì thôi. Cậu kè kè bên Dung mọi lúc.
29
- Dung là vợ tôi, không lẽ tôi không có quyền?
Cậu Bính gằn giọng với Dung, rồi cậu hôn Dung tới tấp, mặc cho Dung la hét, đánh đập cậu. Dung mà cậu thèm khát bao lâu nay đang ở ngay trong vòng tay cậu.
30
Sáng hôm ấy, Dung đang ngồi ở bàn, tay cầm kim thêu lơ đãng thì cậu Bính bước vào.
Cậu Bính sợ Dung buồn, nên từ hôm đầu tiên Dung bị bắt về, cậu đã mang cho Dung khung thêu, kim chỉ nhiều màu để Dung đơm móc.
31 Nhìn đôi trẻ kia họp mặt, mừng mừng tủi tủi, cậu Bính hẳn là chẳng còn nỗi đau nào bằng. Dung dù mất trí nhớ vẫn là một lòng với hắn. Còn hắn, hắn cũng thương Dung thật.
32 Đúng như thầy Dung dự đoán, cậu Minh chỉ nằm nghỉ có hai ngày là đã xuống giường đi lại được. Những vết bầm tím trên mặt cậu cũng đã nhạt dần, các vết trầy xước đã chóng đóng vảy, những quả đấm làm ruột gan cậu quặn thắt cũng đã sớm chỉ là dĩ vãng.
33
Không gian im ắng, cánh cửa phòng cũng đã được khép chặt.
Cậu Minh vừa tắm xong. Cậu cài then cửa lại, bước vào trong phòng. Chiếc chõng tre nho nhỏ đặt ở mé cửa cũng đã được yên vị ngoài hiên, bởi giờ nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
34 Cả cái làng Đạo ai cũng nghĩ là lão phú hộ giàu nhất làng không thèm để ý gì đến thằng con rơi năm xưa mà lão đã gieo, ấy nhưng mà lão làm sao có thể không thèm khát thằng con trai đẹp như tranh, khỏe như hổ ấy của lão, chẳng qua là chính cậu Minh đã không thèm nhận lão mà thôi.
35 Sáng hôm ấy, cậu Minh lại lên phố huyện bán vải. Cậu còn mua lại vải giá gốc của bà con trong làng rồi chất lên ngựa mang đi bán một thể, nên là con ngựa thồ hàng khá nặng.
36
- Tôi phận đàn bà không dám quyết, có gì tôi sẽ bàn với chồng tôi.
Dung quyết định trả lời lão Quý như vậy rồi cô quay mặt bước đi. Nhưng Dung mới đi được mấy bước, lão Quý liền nháy mắt ra hiệu cho thanh niên cao gầy đứng cạnh lão vốn một tên chuyên bắt cóc người ở làng Đạo hành động.
37
Vợ chồng trẻ ăn xong bữa cơm thì bốn bề cũng đã lên đèn. Lão Quý vẫn đứng bên cạnh, mắt chăm chú nhìn cậu Minh ăn tận đến khi xong bữa. Lão bảo cậu:
- Minh này, vợ chồng con ở nhà anh Tri chắc hẳn không được tiện có đúng không?
- …
- Ta sẽ cho hai đứa một căn nhà, ngay phía tây nhà ta thôi, như vậy thi thoảng cha con ta lại được gặp nhau.
38 Việc ở căn nhà mới thực sự là không còn gì để chê trách với đôi vợ chồng trẻ. Mùi gỗ quý thơm thoang thoảng lúc nào cũng làm Dung cảm thấy vui vẻ. Hơn thế nữa, Dung lại không phải sống chung với mẹ chồng, ấy mới là điều làm Dung được thanh thản nhất.
39 Làng Đạo ngoài lão Quý giàu nứt đố đổ vách thì còn một nhà nữa cũng đáng được coi là địch thủ kỳ phùng, đó là nhà ông Kim Hoàn. Ông Hoàn làm nghề buôn kim hoàn đúng như cái tên của ông, hoặc giả có thể do buôn bán làm ăn phát đạt quá mà ông lấy luôn cái tên như thế cho tiện.
40 Sau một đêm dấm dứt, Dung thức dậy với đôi mắt sưng mọng. Cậu Minh đã dậy từ lâu, cậu hãm nước trà xanh mà Dung thích uống. Thấy Dung từ buồng bước ra, cậu mỉm cười.