Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mật Thám Phong Vân Chương 3: Mặt Thú Dạ Thú

Chương trước: Chương 2: Diêm Vương Còn Chửi, Ngán Gì Dị Giới



Một góc Trường An.

- Tiên sư hai thằng lừa đảo ...

Lăng Phong mặc một bộ đồ rách không thể rách hơn, vươn vai chửi một câu.

Hắn dần hòa nhập vào cuộc sống mới. Dù vậy, mỗi sáng thức dậy Phong ca vẫn không quên chửi đầu trâu mặt ngựa một câu gọi là "chào buổi sáng".

Người ta nói "mặt người dạ thú", đây là "mặt thú dạ thú". Cái gì "cứ lên đi ta cho ngươi ưu đãi tốt", căn bản đều là nói láo. Chết oan ức đến vì sao chết đã không rõ ràng. Ngay cả hồi sinh xong xuôi còn bị lừa một vố.

Xuất thân quá kém, thiếu gia công tử đã không phải, ít ra nhà trung nông cũng được đi. Đằng này nghèo khó đến không đỡ được. Một ngày ăn không đủ bữa, thịt cá là chuyện mơ tưởng, cơm toàn nát như hạt cát. Mãi cả tuần mới được một bữa cơm độn khoai, ăn vào no đâu chưa biết, chỉ biết sau đó cứng cả bụng.

Cái sức lực kiểu này, Lăng Phong thầm nghĩ có tán đổ gái đẹp xong cũng không làm gì được, đừng nói gì chuyện cao xa hơn. Chung quy cũng vì không có việc làm.

Kiếp trước ngán nhất đi tìm việc, sống kiếp khác vẫn bị ám ảnh.

Lâm thị làm chút thủ công nhưng rất khó khăn, không mấy ai thuê mướn. Lăng Phong thì căn bản chỉ là phường "giá áo túi cơm", vô dụng đến không thể vô dụng hơn. Đến "áo để treo cơm để đựng" cũng không có.

Thời cổ đại có kiểu kiếm ăn của cổ đại, người hiện đại như Lăng Phong quả thật không quen tẹo nào.

Thời gian đầu, Lăng Phong vẫn bảo trì khoảng cách với Lâm thị, một kiểu mẹ con trên danh nghĩa. Nhưng ngay cả như thế, hắn cũng dần thấy xấu hổ cho bản thân. Một tên thanh niên không tự kiếm nổi bữa cơm, nhìn kiểu gì cũng thấy không xong.

Rút cục hắn quyết tâm ra ngoài kiếm ăn, cả tuần mới về nhà một lần. Lăng Phong thà chết đói ở ngoài còn hơn về nhà ngồi chờ cơm.

Chỉ là, đừng nói việc gì to tát, xin bổ củi rửa bát cũng vô vàn khó khăn. Nghĩ lại, cái đám bạn bè thất nghiệp của hắn kiếp trước, lúc nào cũng chửi xã hội không công bằng, người tài không được trọng dụng. Nói hay lắm, vứt hết về thời này, để xem bên nào chán hơn, chỗ này ngay cả chỗ nộp đơn xin việc cũng không có.

Người ta xuyên không ầm ầm, thậm chí lên cả phim, cũng chả ai khởi đầu tệ hại như Phong ca.

Người hiện đại về lại thời cổ, tri thức đi trước cả ngàn năm, nói vậy chẳng phải cứ tiện tay chôm vài bài thơ, buồn buồn phác thảo ra quả bom đủ giàu sao?

"Ài. Đời không như phim." Lăng Phong chỉ biết thở dài, một ngày đến mấy lần.

Lăng Phong trước kia là một kiểu thanh niên mạng điển hình, có vẻ cái gì cũng biết, nhưng đi sâu thì mù tịt. Đại khái thơ văn "râu ông nọ chắp cằm bà kia", chế thuốc súng hình như cần có lưu huỳnh, trái đất này là hình tròn, bla bla bla. Khổ nỗi thời này không có máy tính, không thể "google". Bây giờ ngồi liệt kê ra, trong đầu Lăng Phong một đống hỗn loạn, có lẽ số lượng từ chửi bậy là nhiều hơn cả.

Hắn hơn người cổ có lẽ chút kiến thức khoa học phổ thông. Một chút số học hiện đại, một vài hiện tượng lý hóa sinh, mấy thứ này đem ra chém gió cho trẻ con nghe thì được, đem vào ứng dụng thì Phong ca chịu thua. Chẳng lẽ còn giải thích cho chúng thế nào là HTML, thế nào là CSS, nghĩ cũng chả buồn nghĩ tiếp. Thầm nghĩ kiếp trước tưởng học được nhiều lắm, hóa ra đều thành vứt đi.

Nói cho cùng, ở thời đại này "cầm kỳ thi họa" mới là chính đạo, "toán lý hóa sinh" đều là tiểu ngạch.

"Ài, anh đây tốt nghiệp đại học, về đây chả khác gì vô học, một chút tác dụng cũng phất không lên." Lăng Phong thầm buồn bực.

Cái duy nhất còn sót lại, có lẽ là ... kiến thức lịch sử.

Nghĩ lại mấy truyện xuyên không từng đọc, ít ra cũng phải mang được khẩu súng ngắn theo, chí ít cũng trí nhớ siêu phàm, tệ đi nữa cũng phải đẹp trai ngời ngời. Ra đường quét tay một cái, nhả vài câu thơ gái gú xin chết chạy theo, đại thần thái tử kéo về dưới trướng.

Nếu chẳng may là phế vật? Vậy cũng phải xuất thân danh gia vọng tộc, danh chấn đại lục nọ kia.

Nghĩ đến đây, lại nhớ ở điện Chuyển Luân chẳng phải hai tên trâu ngựa kia nói có ưu đãi cho hắn sao?

Lăng Phong cả tháng trời dần mất hy vọng. Xem ra hai tên kia chỉ an ủi qua loa, xong xuôi tống tiễn hắn lên trần. Bây giờ chuyện đã rồi biết kêu ai, không lẽ lại tự sát xuống đó ăn vạ.

"Ông mà xuống lại đấy, không tìm tụi mày xử đẹp không làm người."

Chỉ là, đã xuống lại âm phủ thì đâu còn là người.

- Cho đại ca nè.

Một cánh tay giơ ra trước mặt Lăng Phong, kèm theo một miếng bánh bị cắn dở.

Lăng Phong vẫn nhìn vào mông lung, hắn biết ai đang đưa bánh cho mình.

- Muội ăn nốt đi.

Đứng trước mặt hắn là một tiểu cô nương tầm 13 14 tuổi.

Cô bé này tên Tiểu Hoa, quanh đây vẫn gọi là "tiểu ăn mày". Bản thân tiểu nha đầu cũng không biết tên thật của mình, cái tên Tiểu Hoa do Lăng Phong đặt cho. Hắn nói cô bé mỗi khi cười nhìn như hoa nở nên đặt tên như vậy.

Tiểu Hoa đang tuổi lớn, nhưng cuộc sống quá khó khăn khiến cô bé nhìn còn nhỏ hơn tuổi thật của mình.

Tóc tai cắt ngắn như con trai, người gầy còm rách rưới, lăn lộn suốt ngày khắp người đều bụi đất. Điểm sáng nhất của cô bé là đôi mắt, đặc biệt trong suốt, nhất là khi cười luôn tít cả lại thành một đường cong, cả khuôn mặt bừng sáng như bông hoa nở, khiến người khác dù không vui cũng phải vui theo.

Lăng Phong đến thế giới này một thời gian, chán ngán tất cả mọi thứ. Thế nhưng mỗi khi nhìn Tiểu Hoa, có lúc chỉ vì bắt được con dế nhỏ mà cười, cũng khiến Lăng Phong lấy lại tinh thần.

Cô gái nhỏ, không mục đích sống, không người thân, vẫn vui vẻ ăn xin sống sót qua ngày, lại cười đùa với hắn. Không lý gì một đại nam nhân lại ngồi ủ rũ chửi đời bất công.

Người như Tiểu Hoa, trong vạn kẻ ăn mày cũng hiếm cố. Từ nhỏ đã phải bươn chải kiếm sống, phải giành giật từng miếng ăn hàng ngày, tâm tính khó có thể đơn thuần mãi được. Thế nhưng Tiểu Hoa lại làm được.

Cái nghề ăn xin này, chịu khổ nhục nhất trong mọi tầng lớp. Đắc tội người quyền quý thì phải làm sao? Xin được miếng ăn thì phải dùng thế nào? Mấy điểm này, Lăng Phong tự thấy mình không thể bằng Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa vẫn cầm miếng bánh dở, mắt tỏa sáng nói :

- Ca ca, hôm nay Tiểu Hoa chùi giày cho một vị đại gia, mới được thưởng bánh đó. Huynh ăn đi ...

- Thôi, ta no rồi, muội ăn đi.

Lăng Phong xoa đầu Tiểu Hoa. Cô bé đáng yêu này, kể chuyện gì cũng rất lạc quan.

"Cái xã hội này, làm gì có thằng nào thưởng bánh cho ăn mày. Còn chưa đánh đập là may."

Lăng Phong nhìn dấu răng trên bánh nghĩ thầm, hắn đoán đến tám phần có tên nhà giàu nào cắn dở vứt bánh ra đất, còn Tiểu Hoa lượm lại.

Lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, Tiểu Hoa ôm thức ăn nằm co dưới đất, xung quanh người phun nước miếng kẻ dẫm đạp. Lăng Phong nhìn thấy quá phẫn nộ, chạy tới phá tan đám đông ôm cô bé chạy đi, từ đó mới quen biết nhau. Thậm chí có lần hắn bắt gặp cô bé bị chính đám ăn mày khác giành mất miếng ăn, có thể thấy cuộc sống của cô bé khó khăn thế nào.

Lăng Phong hiện tại không còn là tên "Lăng Phong" ngu ngốc cũ nữa. Kiếp trước hắn làm ở phòng marketing, nghiệp vụ vẫn còn sót đôi chút. Chính thế, mặc dù vẫn chưa có việc ổn định, nhưng nhờ mồm mép Lăng Phong cũng xin được vài việc thuê mướn, hết việc thì ra góc này ngồi chờ. Ai thuê gì làm đó, tất tần tật mọi việc. Lăng Phong thậm chí nghĩ, có lẽ đâm thuê chém mướn nếu giá cao hắn cũng sẽ làm.

Nhóm làm thuê của Lăng Phong do một tên đại ca đảm nhiệm, tên Hùng. Người này dáng như tên, to cao như con gấu, nghe nói trước kia từng làm trong nha môn quan phủ, đại loại canh ngục cai lệ, sau vì phạm lỗi mà bị đuổi việc.

Ngoài ra còn có ba người, một người tên Vinh, dáng người nhỏ gầy thư sinh, thích nịnh hót tên Hùng đại ca. Một người khác tên Diệp, mặt vuông râu ria, nhưng võ công xem ra khá nhất. Tên Diệp rất ít nói, chỉ biết dùng sức, tên Hùng phân phó gì làm đó. Còn lại một tên thiếu niên khác tuổi kém hơn Lăng Phong, mặt nhỏ khá điển trai, cũng là kẻ thân thiết với Lăng Phong nhất, tên Quyền.

Tham gia cái nhóm này, kỳ thực lúc đầu Lăng Phong rất không muốn. Hắn dù sao từng làm nhân viên công ty, tự xem mình là tầng lớp trung lưu. Bây giờ lại phải trộn lẫn trong đám đầu trộm đuôi cướp, là ai cũng không thể thích nghi ngay được.

Tuy nhiên, nói chuyện tiếp xúc một thời gian, Lăng Phong dần thấy cũng không tệ lắm. Hắn nhận ra, người ở tầng lớp nào cũng có cái hay cái dở riêng. Bề ngoài chợ búa, nhưng bên trong thẳng thắn, nói là làm. Đem so với đám nhiều chữ, suốt ngày suy tính, nói một đằng làm một nẻo.

Thực ra Lăng Phong cũng từng đi xin việc ở mấy tửu lầu này nọ.

Chỉ là, đừng tưởng muốn làm tiểu nhị quét dọn cứ xin là được. Thời này cái gì cũng thiếu, riêng thanh niên mù chữ thất nghiệp muốn làm tiểu nhị thì nhiều vô kể. Chưa kể đây là kinh thành, người quá đông. Những công việc lặt vặt tiểu nhị bốc vác gì kia, hầu hết đều đã có chỗ cả. Đại khái "con cháu xa của chưởng quầy", không dễ gì trên trời rơi xuống cho Lăng Phong.

Lại nói, chỗ thuê việc này và chỗ ở của ăn mày khá gần nhau, Tiểu Hoa nhờ vậy thường xuyên chạy qua đây tìm Lăng Phong, cũng giúp hắn giết thời gian.

Trời đang trưa nắng, Lăng Phong đưa tay che miệng ngáp một cái, bỗng có tiếng the thé vang lên :

- Đây rồi, con ăn mày dơ bẩn ...

Loading...

Xem tiếp: Chương 4: Đâu Là Người, Đâu Là Chó?

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Gió Đông Say Múa

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11



Cục Cưng Của Tổng Giám Đốc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Dụ Quân Hoan

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 200