Mật Mã Maya Chương 33 - Part 03
Chương trước: Chương 33 - Part 02
Chương 33
Marena họi điện cho tôi từ Colorado bằng điện thoại di động được cài mật mã mà công ty không biết, bảo tôi rằng cô ta cũng muốn việc nghiên cứu này được mở rộng hơn một chút, nhưng tôi không nên cố tác động và đẩy mình vào nguy cơ bị đá khỏi dự án.
- Boyla và đám người này chẳng qua chỉ là một lũ kế toán, - cô ta nói, - Nhìn chung, họ ham học hỏi chẳng hơn gì một vại kim chi ôi.
- Ừ, - tôi đáp.
- Nhưng khi Lindsay đọc các bản báo cáo, ông ta sẽ vặn vẹo và họ sẽ đổi ý thôi.
Cô ta cũng nói rằng cô ta rất lo lắng về sức khỏe của tôi nếu tôi cứ thử dùng thứ ma túy mà không có ai giám sát. Tôi trả lời rằng cô ta thật đáng mến nhưng cô ta đang chuốc vào người một công việc nặng nhọc không bao giờ kết thúc đấy.
- Anh cứ ở yên đấy là được, - cô ta nói.
Rốt cuộc, đến ngày 10 tháng 3, đã có kết quả thử nghiệm độc tính trên những con lợn lai Yucatán. Chúng khôn ra rất nhiều nhờ món thuốc nhưng cho đến lúc này vẫn chưa có biểu hiện nghiêm trọng gì về sức khỏe. “Về mặt sinh hóa, chúng có hơn năm mươi phần trăm giống người” – đó là lời của Lisuarte. Nghe có vẻ hợp lý vì về mặt cư xử, con người cũng có hơn năm mươi phần trăm giống lợn. Theo suy đoán của tôi, đương nhiên phòng thí nghiệm Lotos đã tiến hành thử nghiệm trên người, có thể là ở Ấn Độ, nhưng họ không muốn bất cứ ai bên ngoài biết được chuyện này. Nhất là một kẻ vô ý thức như tôi. Dù sao, họ cũng nói sẽ bật đèn xanh cho chúng tôi tiếp tục dự án của mình sau một tuần nữa.
Nhưng lời hứa không được thực hiện. Các tờ lịch cứ rơi dần, tiến gần đến ngày Chúa tể 4 mà vẫn chưa ai tiến được thêm bước nào về phía tên doomster. Và bên ngoài lãnh địa nhỏ của chúng tôi, thế giới đang tiếp tục suy đồi.
Cuối cùng, đến ngày 18, người của Lotos cũng gửi đến các thành phần của chất ma túy, mỗi thứ gần nửa lít.
- Tôi đã nói với anh là họ sẽ làm mà, - Lisuarte nói, - họ cũng tận tâm như chúng ta thôi.
Và bà ta có lý. Họ là một công ty, họ không muốn mạo hiểm, họ ghét người da đen, họ ủng hộ đảng Cộng hòa, luôn kè kè khẩu súng, đếm từng xu nhưng tiêu tiền to thì dại và nói không với bất cứ thứ gì, nhưng rốt cuộc, họ vẫn là con người. Họ có gia đình, có các khoản đầu tư, có tham vọng, có như cầu chăm sóc sức khỏe… và như chúng tôi, họ hiểu vấn đề.
Giấy tờ được soạn thảo và ký kết. Các bác sĩ từ trung tâm Salt Lake đến khám cho tôi và (theo tôi đoán) lấp liếm hoặc chịu mọi chỉ trích nếu mọi sự đổ bể. Người ta đặt đủ loại giấy tờ trước mặt tôi và tôi ký. Có lẽ tôi không nên làm thế nhưng lúc ấy chẳng có thời gian mà cân nhắc kỹ lưỡng. Ngày 19, Lisuarte bật đèn xanh cho tôi. Tôi có thể thử ba mươi miligam hỗn hợp ma túy nếu được theo dõi kỹ lưỡng từ ngày chủ nhật. Và khi họ cho tôi dùng thử lần đầu, tôi đã sốc đến mức không thể chơi được. Đủ các triệu chứng như chóng mặt, buồn nốn, mẫn cảm với ánh sáng và tiếng động – như những người mắc chứng đau nửa đầu – bất tỉnh trong vài giây, mạch đập nhanh và hoang tưởng tiền tự sát. Khi bước vào phòng, họ thấy tôi đã tuột xuống chân ghế, và theo Lisuarte, tôi đã cắn chảy máu môi dưới và đang cố rạch bắp chân phải bằng con chuột máy tính. Họ vội vã đưa tôi đến bệnh xá. Tôi bảo họ rằng những triệu chứng đó chẳng có gì là bất thường với tôi, và thực ra, trong những ngày khỏe mạnh bình thường tôi cũng bị như thế vài lần, và tôi chỉ cần uống thêm một liều nữa và tiếp tục làm việc. Nhưng thay vào đó, họ rửa sạch số thuốc khỏi ruột tôi và không cho tôi đến gần phòng thí nghiệm.
Tôi hơi buồn bực. Nghĩa là ngay cả sau khi thuốc đã hết tác dụng và tâm trạng tôi quay lại bình thường thì tôi vẫn hơi buồn bực. Tôi đã lao qua nước, lửa, gió bão và cả phân người để lấy được số thuốc đó - ờ thực ra thì Jed 2 mới là người phải trải qua những chuyện đó nhưng cũng vậy thôi – thế mà bây giờ tôi thậm chí không được dùng nó. Lisuarte phỏng đoán rằng thành phần có nồng độ alkaloid cao đã gây phản ứng với các loại thuốc khác mà tôi đang dùng. Cụ thể là nó ngăn chặn việc hấp thụ lại axit glutamic, dẫn tới lượng nitrogen tăng quá cao, kích thích độc tố, hình thành ý nghĩ tự hủy hoại bản thân và hàng đống tác dụng không mong muốn khác nữa. Trong một tuần tiếp theo, bà ta thay thế các đơn thuốc điều chỉnh hành vi quen thuộc đáng tin cậy của tôi bằng một mớ hổ lốn các loại thuốc mới hơn và khó chịu hơn. Khi nhìn qua danh sách liều lượng, nó quá phức tạp so với khả năng hiểu của tôi, vì vậy, tôi gửi nó tới chỗ ông bác sĩ vẫn điều trị cho tôi ở Miami. Ông ta nói đơn thuốc này giống như “dùng sức gỗ phá thành mà đóng một cái đinh hai xu", nhưng tôi muốn tỏ ra là người xuề xòa nên cứ chấp nhận dùng. Thật đáng kinh ngạc, những thứ thuốc mới lại đâm ra có tác dụng. Chỉ vài ngày sau, chúng tôi đã cho kết quả mong muốn: Dường như chẳng còn lại mấy phần của thằng Jed trước kia. Thay vì một kẻ luôn lo âu, thích sống ẩn dật và thù địch với thiên hạ, bây giờ còn có một người khác, lạc quan một cách thận trọng và khá ôn tồn tên là Jed. Thực tế, con người mới của tôi gần như điềm tĩnh. Ví dụ - chỉ là ví dụ thôi – Marena đã về Mỹ từ ngày mùng 10 để thăm Max và cô ta nói sẽ quay về sau một tuần, nhưng bây giờ, đã gần một tháng rồi mà vẫn chẳng thấy cô ta đâu. Cô ta giải thích rằng việc đi lại hiện thời không an toàn lắm. Và đúng là mọi sự đang rối tung lên một cách đáng ngại. Thiên hạ đang bỏ chạy khỏi một vài thành phố và đổ dồn về các thành phố khác. Phải chờ mười tiếng đồng hồ mới qua được các trạm kiểm soát hải quan. Các hãng hàng không thì tích trữ nhiên liệu máy bay. Hầu hết các sân bay lớn đã biến một phần ba số ga-ra đậu máy bay thành trại cách ly bắt buộc. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy nó có phần lý do lý trấu. Nếu Marena để đám lưu manh của Warren ra tay, cô ta đã về đến đây rồi. Thực sự, điều này có vẻ không giống với tính cách của cô ta: vắng mặt trong lúc tất cả những người còn lại đang đâm đầu vào dự án của mình. Có lẽ cô ta biết điều gì đó mà tôi không biết. Có lẽ cô ta không chịu đựng được việc phải trông thấy tôi nữa. hay có khi cô ta chỉ không muốn làm gián đoạn việc học hành của Max. Chúng tôi gần như đã chuyển đến sống cùng nhau, nếu các bạn coi việc ngủ chung trong phòng ngủ tập thể của một căn nhà tiền chế là sống cùng nhau, và tôi tưởng chúng tôi đã khá thân thiết, nhưng khi cô ta lên máy bay, thì tôi không còn chắc điều đó nữa. Cứ như trước kia, hẳn tôi đã bắt đầu gầm gào, đập phá, đáp máy bay đến tận nơi và hổn hển bám theo đuôi cô ta như một con chó nhút nhát. Nhưng bây giờ, khi nghĩ về cô ta, tôi chỉ hơi buồn bực một giây rồi dứt khoát quay lại với công việc, như những người bình thường khác, ngoan ngoãn chấp nhận khẩu phần thất vọng mà anh ta phải nhận mỗi ngày. Còn nữa. Không Đời Nào vẫn chưa thấy đâu. Ban đầu, tôi phát hoảng lên vì lo sợ cho cậu ta và còn cố quay lại tìm, nhưng bây giờ tôi chờ đợi một cách khá bình tĩnh để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Có lẽ cậu ta đã bị hút vào một cái hố đen như lúc trước.
Ngoài ra, tôi cũng không chắc chắn về tư cách trước pháp luật của mình, ít nhất sáu cơ quan khác nhau vẫn đang điều tra về Vụ Tai Nạn Của Chiếc Hippo – hừm, một cái tựa đề hay ho cho cuốn tiểu thuyết mới xuất bản sau khi tác giả qua đời của Robert Ludium đây – và rốt cuộc họ cũng lần ra được mối liên hệ với ES, điều đó có nghĩa là tất cả số còn lại cuối cùng cũng có thể bị liên đới. Và tệ hại hơn nữa, họ đã cho Sic và một vài thực tập sinh khác thử món ma túy và nó có tác dụng khá tốt với họ. Sic ðang nghiên cứu các ghi chép của Jed 2 và ðýợc chõi trên phiên bản mới của cờ Hiến tế; thế rồi, với “chớp máu”, hắn đã vượt tôi một chút. Cứ như lúc trước, chắc tôi đã phát rồ lên vì ghen tị, mặc xác doomster với chả doomster. Nhưng bây giờ, tôi chỉ cặm cụi làm việc mình.
Cuộc đọ sức lần hai với món thuốc diễn ra tốt đẹp hơn. Tôi chơi được hai ván với một liều thuốc và chơi khá tốt. Đến liều thứ năm, tôi chơi với bốn viên đã ngon lành như với hai viên. Tôi đề nghị tăng liều lượng. Lisuarte nói không. Chín ngày trước, tôi đã hoàn thành một ván chơi với năm viên đá và bây giờ tôi đang tiến bộ với sáu viên. Đến hôm qua, tôi thậm chí đã thoáng nhìn thấy thế giới hỗn độn của bảy viên. Nhưng như tôi đã nói, chơi với bảy viên không chỉ khó gấp đôi sáu viên, cũng không phải chỉ khó gấp bảy hay bốn mươi chín lần, mà là 7!, tức là 5,040 lần. Vì vậy, rất thực tế, tôi không thể tưởng tượng được với tốc độ như thế này mà tôi có thể lên được đến trình chơi với tám viên chứ đừng nói là chín, suốt đời cũng chẳng được chứ đừng nói đến chuyện vài tháng. Đôi khi, trong lúc đọc các ghi chép của Jed 2 về những gì mà cái bà công nương Koh đó làm được, không chỉ chơi với chín viên đá mà còn dùng động vật sống làm quân cờ, rồi lại làm cái khỉ gì đó với cái mạng nhện, tôi gần như nghĩ rằng hắn bốc phét. Chỉ có điều, hắn làm thế để làm gì? Hay đúng hơn, tôi làm thế để làm gì?
Ngày 22, Laurence nói ông ta – tức là Lindsay - muốn tôi tìm hiểu về vụ Disney World. Tôi đáp rằng tôi đã có kế hoạch tiến thẳng tới chỗ tên doomster và cầu cứu đến Taro và Maurena. Chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ dành ra hai ngày để tìm tên giáo sư X. Nếu chúng tôi giao nộp được hắn – họ nói – thì chúng tôi sẽ ghi điểm với DHS. Sau đó, mọi điều chúng tôi nói về ngày Chúa tể 4 sẽ được họ coi là chuyện nghiêm túc, bất kể nó có kỳ quái đến đâu. Nghe có vẻ hợp lý, mặc dù tôi chắc chắn còn có điều gì đó sau chuyện này. Tuy nhiên, tôi đã xem hết những ghi chép của Jed 2 về giáo sư X qua ván cờ của công nương Koh, và đúng là chúng cũng gợi cho tôi một vài liên tưởng. Nhưng khi đọc lại một lần nữa, tôi thấy hơi bực mình với hắn. Thứ nhất, chỉ vỏn vẹn có bốn mươi ngàn từ, không nhiều nhặn gì đối với việc ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ bởi biết đâu sau này những chi tiết đó lại trở nên có giá trị. Thứ hai là văn vẻ quá. Cái bài văn xuôi này hoa mỹ một cách ngớ ngẩn khiến tôi phát khó chịu. Mặc dù tôi công nhận rằng hắn/ hoặc tôi đã phải làm việc trong những điều kiện khó khăn, nhưng… hừ, người ta vẫn thường bực bội với bản thân mình, ngay cả khi cái bản thân đó đã bị tách ra làm đôi. Gì thì gì, tôi vẫn đọc đi đọc lại chi tiết về ván cờ liên quan đến vụ kinh hoàng ở Disney World, về việc hắn – hay chúng ta cứ gọi là tôi đi – đã có linh tính mạnh mẽ rằng giáo sư X là kẻ nào đó mà tôi biết rất rõ tên nhưng chưa từng gặp mặt, kẻ nào đó vẫn còn sống, kẻ nào đó đã từng đi khắp nơi, có thể là một người mà chúng tôi đã bỏ qua, hay có thể là người mà tôi không tính đến vì quá hiển nhiên. Và Jed 2 nói rằng hắn là người “đã một lần nửa lộ diện ngoài ánh sáng nhưng giờ ở trong bóng tối”.
Hừ.
Ngày hôm đó, tôi đến chỗ làm hơi muộn và đến trưa mới bắt đầu rải nắm hạt đầu tiên. Tôi thử kết hợp ván cờ với các công cụ tìm kiếm của LEON. Các hợp đồng bí mật – tôi nhẩm trong đầu. Các ngân hàng ở Cayman. Các công thức sống xa xỉ hơn mức lương của mình. Máy bay, du thuyền, xe hơi xịn xuất hiện tại các sân sau nơi chúng đáng ra không việc gì phải tới. Thắng cờ bạc. Các bà vợ bất thình lình được thừa hưởng số tiền gấp hàng trăm lần con số người ta nghĩ họ có thể nhận. Đồ cổ, tác phẩm nghệ thuật, các món trang sức cổ với những viên đá quý mới. Gì cũng được. Cố lên. Hãy lần theo các đồng đô la…
Mẹ kiếp. Vào ngõ cụt rồi.
Tôi đi lại một lần nữa, sàng lọc một khối dữ liệu khổng lồ qua một khối dữ liệu khổng lồ khác rồi đuổi theo dấu vết của các đồng đô la. Cố lên. Tiếp tục đi. Phân vân. Phân vân. Đi tiếp. Chắc chắn chỉ có một kẻ chủ mưu, - tôi nghĩ. Toàn bộ sự việc đó kín kẽ đến mức không thể do nhiều kẻ cùng nghĩ ra được. Và xét theo khía cạnh kẻ nào được lợi thì… hừ, khá dễ đoán. Tất cả nhà thầu quân sự trên thế giới đều được lợi. Cứ cho thủ phạm là một trong số đó. Vậy đó là kẻ nào? Cổ phần của công ty nào tăng giá nhiều nhất? Hoặc nhiều thứ hai? Cố nghĩ đi nào. Giả sử đó là công ty A. Nhưng công ty B lại sở hữu phần lớn cổ phần của công ty A. Mà có thể một công ty C nào đó mới là kẻ thực sự hưởng lợi vì họ sắp sửa được công ty B mua lại toàn bộ. Hay là công ty D, kẻ đã thỏa thuận mua lại tất cả các công ty trên. Đường này. Đường kia. Đường này. Đường kia. Những kẻ lắm tiền. Hàng chuỗi nguyên nhân. Hàng chuỗi hậu quả. Những con búp bê Nga lồng trong những con búp bê Nga. Những nhà máy búp bê Nga chất đầy búp bê Thái. Rối tinh hết cả lên. Mỗi mắt xích lại kéo theo một chuỗi liên kết vô giá trị…
Hừmm.
Chắc chắn phải có tiền dính vào vụ này, và nó đang xoay tít quanh thứ gì đó, một hình dáng lờ mờ… một cái đầu, có lẽ thế… và tôi gần như thấy nó qua cảm giác, nghĩa là không thực sự có hình ảnh nào hiện ra, nhưng tôi có cảm giác về sự căm ghét, không hẳn vì chính cái hình dáng đó, mà…
Phải rồi. Sự căm ghét từ phía những người khác.
Hắn là kẻ bị người đời ruồng bỏ.
Nào. Nghĩ tiếp đi.
Kẻ nào đó giàu có, đầy quyền lực và chẳng được ai ưa. Kẻ nào đó bị chính người của mình ghê tởm. Kẻ nào đó từng bị tẩn tả tơi trên sân chơi. Kẻ nào đó có khuôn mặt méo mó. Kẻ nào đó xác thực mối nghi ngờ tồi tệ nhất của tôi. Kẻ nào đó vẫn được coi là con quỷ thực sự trong mắt hầu hết mọi người. Một lãnh tụ Hồi giáo lưu vong chăng? Cái gã Myanmar này phải không nhỉ? Không, không phải. Mẹ kiếp, chẳng lẽ mới trung niên mà đầu óc mình đã ngu đi rồi.
Có lẽ tôi không thấy gì là do tôi kỳ vọng quá nhiều. Có lẽ tôi đã quá xem nhẹ nó, như kiểu anh lục lọi khắp nơi để tìm cái chìa khóa xe sau khi đã kiểm tra hết các túi quần túi áo, và sau khi đã lục tung nhà cửa lên, anh lại phát hiện ra nó nằm trong túi bởi trong mười giây tìm kiếm đầu tiên anh đã nhầm nó là chìa khóa nhà chứ không phải chìa khóa cửa, và thế là đủ để… hừm, các bạn hiểu ý tôi rồi đấy. Được rồi. Tiếp tục đi. LEON chuyển quân. Tôi chuyển quân. Một chuỗi sự kiện. Hàng chuỗi, hàng chuỗi dữ kiện. LEON chuyển quân. Tôi chuyển quân. LEON chuyển…
Oa. Đây rồi.
Mười tám tỉ euro. Và, đúng thế, chỉ một lần giao dịch. Các mảnh ghép miễn cưỡng vào vị trí như những cái lẫy của một ổ khóa cũ han rỉ. Cánh cửa kêu lên rin rít, mở ra…
Không phải một người. Một công ty.
Tóm được mày rồi nhé.
Xem tiếp: Chương 34 - Part 01