61 Tháng Mười Một, cuối thu. Thật ra, anh không thích uống rượu. Men rượu sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của đại não, sẽ ảnh hưởng đến sự quyết đoán và bình tĩnh của con người.
62 Anh nhìn khắp lượt xung quanh. Phòng khách bốn bề đều là gương, có thể nhìn thấy vô số mình trong đó khiến thị giác như muốn hoa lên, một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng cực đại, kệ CD cực đẹp, thể hiện sự theo đuổi cuộc sống giàu có của chủ nhân.
63 Chuyến bay sớm nhất đến thành phố X là vào trưa mai, còn tâm trạng anh bây giờ, nôn nóng, sốt ruột đến một giây cũng không đợi được. Anh và Hạ Hà lái xe đi thành phố X.
64 Anh đã nhìn thấy cô. Cô đứng ở hàng trước của khu vực VIP, hòa lẫn trong hàng nghìn fan hâm mộ, tay lắc lư cây phát sáng, môi cười rạng rỡ. Anh đã rất lâu rất lâu không nhìn thấy nụ cười tự nhiên, xuất phát từ nội tâm đó của cô.
65 Anh xuống núi, lái xe một đoạn, sau đó, xe dừng trước một tiệm thuốc gần nhất. Mua xong hộp thuốc tránh thai, quay đầu xe, anh vội vàng lái xe về. Anh về nhà sớm hơn thường lệ là vì tối có một buổi yến tiệc, anh muốn về thay quần áo.
66 Sau khi ly hôn. Có lẽ từ đây về sau cuộc sống của cô sẽ rất bình lặng, nhưng bình lặng cũng là hạnh phúc. Tuy hiện tại và tương lai đều đã bày ra trước mắt cô, tuy thế giới bên ngoài không chắc sẽ đáng yêu như cô tưởng tượng.
67 Khi Chức Tâm xem báo thì đã qua năm ngày. Tuần đó, cổ phiếu của Hứa thị biến động lớn bất thường, rất nhiều người bán ra khiến cổ phiếu sụt giá thê thảm, sau đó, tin nội bộ cũng bị lộ ra ngoài.
68 Đúng như những gì Hạ Hà yêu cầu, lễ đính hôn vô cùng đơn giản, không có tiệc rượu, không có phóng viên, càng không có các đối tác làm ăn, chỉ làm một bữa cơm hai bên gia đình mà thôi.
69 Con người một khi đã lựa chọn, dù kết cục là tốt hay xấu vẫn phải dũng cảm đối mặt. "Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với anh. ”Cô nắm chặt đơn xin nghỉ việc, đứng trước cửa văn phòng anh.
70 Cô dừng bước. Viện trưởng nói rõ sự việc cho cô biết, sau đó ngại ngùng hỏi, “Cô Thẩm, cô có chắc mình có thể làm được thủ tục nhận con nuôi không? Nếu…”Lòng bàn tay Chức Tâm túa mồ hôi lạnh.
71 Mấy hôm nay, nhà bên cạnh tối om. Đi thành phố X đón tết với cha mẹ rồi ư? Chắc là vậy!Kết cấu liền kề của chung cư khiến ban công nhà anh và ban công nhà cô chỉ cách nhau hai cánh cửa sổ.
72 Nằm quá lâu, lưng mỏi nhừ, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, cô nhíu mày tỉnh dậy. Lúc mở mắt ra, điều đầu tiên cô cảm thấy chính là trống rỗng. Nỗi trống rỗng tràn ngập.
73 “Anh muốn lùi ngày cưới? Tại sao?!” Hạ Hà vô cùng kinh ngạc. Chức Tâm có thai, Hứa Ngạn Thâm quyết định chăm sóc cô, quyết định lùi lễ cưới. Cô không ngờ, tối nay, bữa ăn này, Hứa Ngạn Thâm đến là để nói cho cô biết quyết định này của anh.
74 Hạ Hà sau đó thế nào?Cô không gặp Hạ Hà thêm lần nào nữa, chỉ biết, Hạ Hà quay lại Pháp tiếp tục học tiến sĩ, hôn lễ của Hứa Ngạn Thâm và Hạ Hà cũng phải lùi lại.
75 Đêm giao thừa, sáu giờ. Tiểu Quất Tử nhỏm mông, nhoài cái đầu bé xíu xiu ra ngoài bậu cửa sổ, mắt lúng liếng, cứ nhìn ra phía đường đi. “Bảo bối, ăn cơm đi con.
76 Cô dịu dàng hát ru. Con gái vừa tròn một tuổi đang ngủ trong nôi. Tiểu Quất Tử đã biết gọi mẹ, lúc nó ngọng nghịu gọi mẹ, cô cảm động đến rơi nước mắt.
77 Chức Tâm:Hạnh phúc là gì? Còn nuối tiếc là gì?Hạnh phúc là vì chị mỉm cười mà mỉm cười, nuối tiếc là nụ cười của chị chưa từng dành cho tôi. Hy vọng, chị sau này, chỉ có hạnh phúc, không có nuối tiếc.
78 “Cô Nhan, rất xin lỗi, qua kiểm tra, cái thai trong bụng cô đã chết lưu rồi. ” Bác sĩ bước ra, nói kết quả kiểm tra với cô bằng giọng rất tiếc. Sao lại có thể như thế? Sao có thể?Nhan Hiểu Tinh run rẩy.
79 Nhưng, chính vì vẻ nghiêm túc của anh mới khiến cô để ý đến anh nhiều hơn. Đôi mắt anh khá sắc bén, rất giống một người nào đó. Tình yêu đối với cô mà nói, giống như cây kẹo mút dùng để dỗ dành trẻ con, rõ ràng là đã cầm trong tay, lúc định bóc lớp giấy gói bên ngoài ra thì bị chủ nhân của nó đòi lại, bất luận cô có rộng lượng đến thế nào thì cũng vẫn giống như một đứa trẻ con òa khóc nức nở.
80 “Anh!”Tiểu Quất Tử vẫn giống như trước đây, định chui vào lòng anh trai. Nhưng anh trai hoảng hốt né sang một bên, khiến nó chới với suýt ngã nhào. Tiểu Quất Tử trố mắt, đờ đẫn đứng tại chỗ, bỗng chốc tủi thân muốn rơi nước mắt, “Anh, anh có phải chê bai Tiểu Quất Tử thi cuối kỳ chỉ được bảy chín điểm không?”Tiểu Quất Tử học lớp bốn, nhưng thành tích của nó không được xuất sắc cho lắm, khiến cha rất tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì được nó.