41 Edit: BoringrainPhượng Nghi cung, tẩm cung của hoàng hậu, cũng là biểu tượng của quyền lực tối cao chốn hậu cung. Lầu các thanh nhã mà tôn quý, hoa lệ, phi phàm không cần phải nói, chỉ liếc qua thôi cũng đủ làm cho người ta phải trầm trồ, say mê.
42 Edit: BoringrainPhụ thân? Ông ta muốn ra vẻ uy nghiêm trước mặt nàng sao?Dường như ông ta vẫn chưa hiểu rõ, trong mắt nàng ông ta chẳng là gì cả! Nữ nhi của ông ta, Thủy Băng Tuyền dù đối với ông ta cực kỳ oán hận, nhưng máu mủ thâm tình không thể nói bỏ là bỏ, nên nàng vẫn luôn khiêu khích, những mong lấy được chút ít sự quan tâm từ người cha này, nhưng rốt cuộc thì sao chứ? Thủy Băng Tuyền dù có làm gì cũng không đáng cho vị Thủy lão gia này chú ý.
43 Edit: BoringrainTrữ Thiên Kỳ phất tay bảo người dưới lui xuống, trên mặt hiện lên nét suy tư, Hoàng hậu tặng cho thất hoàng đệ bảy con thiên nga trắng sao?“Chủ nhân?” Đông quản gia tiến lên một bước, khẽ hỏi, nhưng trong lòng lại cười nhạt, quả là như thế, xem ra ngươi hoàng thượng chọn chính là thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp, vậy đừng trách ông ta đến lúc đó cho “hắn” xem trò hay.
44 Edit: Boringrain“Ngươi sao vậy?” Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là khi nàng vô tình nhắc đến phụ mẫu mà trở nên bất thường. Lẽ nào khi còn bé hắn từng trãi qua bi kịch gia đình? Nên mới lưu lại bóng ma trong trí nhớ hắn?Nhìn trong mắt Thủy Băng Tuyền có tia nghi vấng, Phong Cô Tình nhớ lại vẻ thất thường của mình, chớp mắt khuôn mặt hiện lên vẻ vô tình: “Không liên quan gì đến ngươi!” Nữ nhân đều la kẻ gây tai họa…Thủy Băng Tuyền nhìn thần sắc chuyển biến của Phong Cô Tình, xem ra chính hắn cũng không thắng nổi tâm ma trong lòng!“Vậy được, mời!” Vừa nói, ngón tay vừa chỉ ra ngoài cửa sổ, đến đường nào thì đi đường ấy! Nể mặt hắn vài phần, hắn liền nhanh chóng lên mặt!Phong Cô Tình lạnh lùng nhìn nàng một cái! Thân ánh chợt lóe lên rồi biến mất…Nhìn Phong Cô Tình rời đi, Thủy Băng Tuyền chìm vào suy nghĩ, ở cổ đại này, có võ công thật là hữu dụng, mọi người tựa như Ninja vừa nhắc đến là xuất hiện, rời đi cũng không thấy bóng!“Tiểu thư” Hương Hàn đẩy cửa tiến vào, nàng vẫn đứng canh bên ngoài, dĩ nhiên biết được Phong Cô Tình đã đi.
45 Edit: BoringrainNhững người thân cận Bát hoàng tử đều biết rõ, hiện nay, phú viên thanh nhã yên tĩnh ở ngoại ô phía nam hoàng thành chính là nơi mà Bát hoàng tử thường xuyên lui tới nhất, bởi vì …phú viên này chính là nơi ở của Thất hoàng tử (phú: giao cho, viên: vườn, nơi ở, phú viên có thể hiểu là một tòa nhà được người khác ban tặng)Con đường đá cuội dẫn tới một đình nghỉ mát, dưới đình có một ái ao, trong ao lại là một bầy thiên nga trắng tuyết đang bơi lội trong hồ nước trong xanh! Đây không phải là loại thiên nga bình thường, mà là tuyết nga vô cùng trân quý, cống phẩm của hoàng thất…Một dáng người đứng thẳng bên lan can, tay chắp sau lưng, khuôn mặt tĩnh lặng nhìn tuyết nga bơi lội trong hồ…“Thất hoàng tử, bát hoàng tử tới.
46 Edit: BoringrainVân La Y cảm thấy thuyền đang rất nhanh tiến lại gần con thuyền của Thủy Băng Tuyền, lòng hoảng loạn vô cùng, tựa như muốn nhảy xuống sông luôn, người nàng không muốn gặp nhất bây giờ chính là Thủy Băng Tuyền…Kinh thành rộng lớn như vậy, tại sao bọn họ hết lần này đến lần khác chạm mặt nhau?“Tiểu thư…” Thị nữ Thủy Lê bên cạnh nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu thư, khẩn trương đưa mắt nhìn phía trước: “Tiểu thư, người thả lỏng một chút, không có việc gì đâu.
47 Edit: BoringrainThủy Băng Ngọc nhìn Thủy Băng Tuyền đi vào, trợn mắt há miệng, ngẩn ngơ không nói nên lời… Tam tỷ…Tam tỷ muốn thay quần áo ngay tại đây sao? Nhìn qua hai bên, tuy rằng rèm che đều đã buông xuống hết, nhưng… nhưng có rất nhiều người ở bên ngoài…Tam tỷ thật sự không quan tâm lễ giáo sao? Như vậy có phải là rất tùy tiện không? Nghĩ lại chính nàng làm không được!Ngẩn ngơ suy nghĩ, đến khi nhìn lại thì Thủy Băng Tuyền đã nhanh chóng cởi y phục, trên người chỉ còn mỗi cái yếm: “Tam…tam tỷ…” Thủy Băng Ngọc xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thân thể của Thủy Băng Tuyền…Nhưng đã thoáng thấy dáng người của Thủy Băng Tuyền lại không nén được hiếu kỳ trộm nhìn thêm lần nữa.
48 Edit: BoringrainBeta: BoringrainLúc này đây, tại đại sảnh của Trương phủ, Trương lão thừa tướng đang ngồi vân vê chòm râu bạc phơ, sắc mặt bình thản khiến không ai có thể nhìn ra ông đang nghĩ gì?“Ông nội…” Khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú của Trương Quang Duệ hiện lên lo lắng! Ông nội nãy giờ vẫn không nói gì cả, rốt cuộc ý của ông ra sao?“Duệ nhi, khụ…khụ khụ… Đừng làm phiền ông” Một nam tử trung niên ngồi bên dưới ghế thái sư của Trương lão thái gia, vừa mở miệng nói đã ho không ngừng, ông ta thoạt nhìn cũng khoảng chừng năm mươi tuổi, thân thể gầy gò suy yếu, ngũ quan rắn rỏi khí khái nhưng sắc mặt lại tái nhợt không có chút huyết sắc nào.
49 Edit: Boringrain“Tướng gia, ngài đối với cục diện triều chính hiện nay, trong lòng chắc cũng hiểu rõ, bản cung hôm nay mạo muội đến đây, quấy rầy sự an tĩnh của tướng gia, mong ngài lượng thứ!” Trữ Thiên Khang chắp tay hướng về người ngồi bên trái nói.
50 Edit: Boringrain“Nương nương, bát hoàng tử tới đón thất hoàng tử hồi kinh. ” Trinh Hữu nhìn Hoàng hậu nương nương đang niệm Phật, nhẹ giọng bẩm báo. “Để hắn đi đi…” Cũng đã đến lúc kết thúc tất cả rồi.
51 Edit: BoringrainMùng năm tháng sáu, hoàng hậu thọ yến, cả nước chung vui…Vào ngày này, khắp nơi trong kinh thành đều giăng đèn kết hoa, trang hoàng tráng lệ.
52 Edit: BoringrainTrận chiến đã bắt đầu, các bạn có thể ném dép được rồi, nhưng mà ném ít thôi, vì đây chỉ là màn khởi động thôi, ôi, cuối cùng cũng đến quyển 2, thấy tên quyển mà cả người mình rạo rực cả lên.
53 Edit: BoringrainThọ yến hoàng hậu, đêm nay đã định trước sẽ có những thay đổi bất ngờ. Mà lúc này đây, Tam vương đang đợi đến lúc tiến cung tham gia yến hội…“Không ngờ kì nghệ của Ngũ hoàng đệ tiến bộ không ít nha, bản vương chịu thua.
54 Edit: BoringrainPhong Cô Tình chậm rãi mở to hai mắt, nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt kinh ngạc không thể tin nổi… Tay hắn thậm chí vẫn còn đặt trên ngực nàng…Thủy Băng Tuyền nhếch miệng cười, tiếp tục dùng sức đâm thanh đoản kiếm vô sâu thêm, nhìn mũi kiếm đâm thẳng vào trái tim hắn, nụ cười trên mặt nàng lại càng xán lán, trong mắt lại hiện ra tia lạnh lẽo: “Không được ta cho phép, muốn làm người đàn ông đầu tiên của ta ư? Ngươi có đầu thai kiếp sau cũng không thể được.
55 Edit: BoringrainBầu không khí căng thẳng khiến cho hô hấp của mọi người trong điện đều ngưng trọng…“Thất ca, huynh nói đi, là ai bắt huynh tới chỗ này? Là ai?” Cho hắn biết là ai, hắn sẽ giết chết kẻ đó.
56 Edit: BoringrainMột đêm biến cố, đã làm thay đổi rất nhiều chuyện, cũng thay đổi rất nhiều số phận!Có lẽ vì đêm qua quá âm u, đen tối, mà lúc này dù trời đã hừng đông, những tia sáng yếu ớt của buổi ban mai đã dần thay đi bóng tối nhưng mà bầu trời vẫn chìm trong còn mờ ảo, không chút sáng sủa.
57 Edit: BoringrainThủy Băng Tuyền được Hương Hàn đỡ xuống xe ngựa, ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu đề Thủy phủ, lòng có chút cảm thán, nàng vốn nghĩ mình sẽ trụ lại Thủy phủ một thời gian dài.
58 Edit: BoringrainMặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, khắp các con phố trong kinh thành đâu đâu cũng có cấm quân đứng mở đường, bởi vì hôm nay là ngày Bắc Vương khởi hành đi Bắc cảnh.
59 Edit: BoringrainĐôi bàn tay mảnh khảnh của nữ tử duyên dáng múa trên những sợi dây đàn, tạo ra những thanh âm du dương lay động tới những bụi hoa trong vườn, từng đàn bướm tung tăng bay lượn…Vô Tâm nhìn chủ tử đang nằm nghiêng trên ghế, đôi mắt nhắm chặt, trên mặt có chút chần chừ, không biết có nên tiến lên quấy rầy chủ tử hay không.
60 Edit: BoringrainKhi Thủy Băng Tuyền bước vào gian phòng, hình ảnh bên trong khiến nàng đôi chút hốt hoảng. Trữ Thiên Hợp rõ ràng cũng vừa tắm rửa xong, trong không khí tản ra mùi hương nhàn nhạt của dược liệu, trường bào trắng trên người hắn rộng thùng thình, có vẻ như hắn rất gầy, mái tóc xõa dài hơi rối vẫn còn ẩm ướt, ngũ quan sáng chói trên gương mặt tuấn tú như ngọc, da thịt vừa được tắm táp mang lại cảm giác trong suốt, lông mi dài còn vương hơi nước, đôi mắt sáng tựa ngọc lưu ly! Bờ môi nhạt không có mấy phần huyết sắc…Đây là lần đầu tiên Thủy Băng Tuyền chăm chú đánh giá Trữ Thiên Hợp như vậy, nhưng lại khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu! Bởi vì, nhìn hắn mông lung như thể bất cứ lúc nào cũng có thể mọc ra đôi cánh thần tiên, biến mất nơi chân trời xa thẳm…Đôi con ngươi không mang theo khí tức của con người, không có vui, giận, buồn, thương, những thứ tình cảm cơ bản nhất! Ánh mắt thuần khiết tới nỗi khiến Thủy Băng Tuyền cảm thấy bối rối trong lòng!“Trữ Thiên Hợp…” Tự nhiên lên tiếng, lúc này đây nàng thật sự muốn làm gì đó, để có thể xác thật nam nhân đang đứng trước mặt nàng không phải là ảo ảnh phù du!Trữ Thiên Hợp nhướng đôi mắt dài đẹp, đáy mắt trong xanh như nước, cũng như ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời… Thấy Thủy Băng Tuyền đến thì trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, nhưng lại khiến nàng nhíu mày!“Ngươi… Ngươi làm sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào sao?” Đôi môi hắn quá mức tái nhợt, hầu như không có chút huyết sắc nào, Thủy Băng Tuyền chợt nhớ lại, hình như lần đầu tiên nàng gặp hắn, thần sắc của hắn cũng giống như vậy! Vì sao hai ngày nay nàng lại không nhận ra?Là bởi vì vẻ mặt hắn luôn luôn bình tĩnh tự nhiên? Nên nàng không chú ý sao?Trữ Thiên Hợp rũ mắt xuống, lòng thầm nghĩ: ánh mắt của nàng thật sắc bén, vừa liếc nhìn liền nhận ra! Chỉ là…Lại ngước mắt lên, đáy mắt bình tĩnh, ôn hòa như nước, lắc lắc đầu: “Cô muốn tiếp tục đánh cờ sao?” Cả ngày nay nàng yên tĩnh ngủ trên xe ngựa, cũng khiến nàng đỡ phải cảm thấy nhàm chán dọc đường!Thủy Băng Tuyền vứt bỏ nghi hoặc trong lòng, hưng phấn gật đầu, nàng hôm nay quyết phải tìm ra được bước cờ của hắn: “lại đây, ngươi cũng tắm rửa xong, bữa tối cũng đã ăn, chúng ta có thể bắt đầu được rồi!”Cảnh An đốt đàn hương, mang đến một bình trà, Thủy Băng Tuyền cũng chuẩn bị sẵn sàng, ván cờ bắt đầu…Trữ Hy thay một bộ quân trang, y bào màu đen, qua lại bên trong quán trọ, cẩn thận kiểm tra một lượt, khi đến sương phòng, bước chân liền khựng lại, cứ như vậy lẳng lặng đứng bên ngoài!“Trữ quận vương phúc an!” Đứng ngoài cửa canh chừng có Cảnh An, Cảnh Trúc, còn có Hương Hàn.