Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ly Hồn Ký Chương 10

Chương trước: Chương 9



Chương 19: Chìm đắm

Vào lúc này, Bạch Tuyên thật ra đang ở sân thượng, cô gái kia đang cuộn mình trong góc run rẩy, anh bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Đã nói với cô nhanh đi đầu thai rồi mà.”

Anh cũng không ngờ chuyện sẽ trở nên như vậy, ngày đó anh tận mắt thấy tên cướp kia đâm dao vào bụng cô gái này, nhưng không bao lâu sau, anh lại thấy cô ta đang đứng dại ra ở đầu cầu thang.

Cô gái ấy thật sự còn rất trẻ, áng chừng cũng cùng độ tuổi với Kim Thu, vừa tốt nghiệp đại học chuẩn bị bước vào đời, làm việc chưa đến một tháng đã hương tiêu ngọc vẫn.

Hai cô gái tương tự nhau, lại sống đối diện, có thể nói Bạch Tuyên cảm thấy rất may mắn vì người chết là cô ta chứ không phải Kim Thu, nên khi cô ta nâng khuôn mặt tái nhợt, hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, anh đành nói thật: “Cô chết rồi.”

Cô gái kia sững sờ nói: “Tôi chết rồi…?”

Có lẽ bởi vì cái chết đến quá đột ngột, từ đầu đến cuối cô ta vẫn không thể tiếp thu sự thật này, do đó vẫn chậm chạp không chịu đi đầu thai, tiếp tục quanh quẩn trong khu nhà.

Bạch Tuyên mỗi khi nhìn thấy đều sẽ khuyên nhủ cô ta vài câu, nhưng hình như vì thấy rằng chỉ duy nhất một người có thể nhìn thấy mình, cô ta liền bắt dầu đi theo Bạch Tuyên, nếu không có lá bùa của thím Hồng mà Kim Thu dán ngoài cửa, e rằng cô ta cũng đã theo vào tận nhà rồi.

“Bọn họ đi chưa?” Triệu Gia rụt rè hỏi anh, ngay lúc đạo sĩ làm phép, cô ta liền trốn lên sân thượng.

Bạch Tuyên cam đoan: “Đi rồi, có điều cứ thế này không phải biện pháp tốt, cô vẫn nên đi đầu thai đi.” Anh cũng cảm thấy rất áy náy, ngày đó anh vừa định cứu người phụ nữ nhảy lầu kia, Triệu Gia lại đến trước một bước kéo cô ta lại, chỉ bởi vì người phụ nữ đó đã từng tốt bụng giúp đỡ cô.

Không ngờ có người nhìn thấy, còn đưa đạo sĩ tới.

Triệu Gia cắn môi: “Tôi không muốn đi đầu thai.”

“Vậy cô sẽ trở thành cô hồn dã quỷ!” Bạch Tuyên nghiêm túc nói, Triệu Gia buồn bã cười, hỏi ngược lại anh: “Vậy còn anh, sao anh không đi đầu thai?”

“Tôi và cô không giống nhau.”

Anh vẫn chưa chết mà. Tính toán thời gian, Kim Thu cũng nên về đến nhà rồi, Bạch Tuyên không nhiều lời nữa: “Tôi đi trước, cô suy nghĩ cho kỹ đi, làm cô hồn rất thảm, vẫn nên đi đầu thai thì hơn.”

Triệu Gia sững sờ nhìn anh dần biến mất trước mặt mình.

Bạch Tuyên vừa về đến nhà liền thấy Kim Thu đang ngồi trên sô pha rơi lệ, đầu óc anh lập tức trống rỗng, xông tới ôm cô: “Vợ à em sao vậy, không thoải mái chỗ nào, hay có người bắt nạt em?”

Kim Thu thấy anh xuất hiện, lập tức gấp gáp hỏi: “Anh có sao không?”

“Anh?” Bạch Tuyên ngẩn ra, thấy cô lo lắng sờ soạng mình từ đầu đến chân một lượt, dường như sợ anh gặp phải chuyện không may, “Xảy ra chuyện gì sao?”

Xác định anh vẫn khỏe mạnh, Kim Thu thở phào nhẹ nhõm: “Em thấy bên ngoài có đạo sĩ, cho nên…” Cô nói đến một nửa, đột nhiên nổi giận, “Anh vừa đi đâu, dọa chết em rồi biết không?”

“Xin lỗi.” Anh ôm chặt cô, nhận ra cô đã hơi thả lỏng liền cọ cọ hõm vai cô, “Làm em lo lắng.”

Kim Thu vẫn chưa nguôi giận: “Ai bảo anh đi cứu cô gái kia, chẳng may bị người nhìn thấy thì sao, anh có nghĩ đến hậu quả không?”

“Sau này anh không thế nữa.” Tuy Bạch Tuyên không sai, nhưng anh cũng không giải thích, chỉ cảm thấy mừng rỡ vì sự lo âu cùng oán giận trong giọng nói cô, “Vợ à anh sai rồi, làm em lo lắng.”

Anh gắt gao ôm cô, làm lòng cô bình ổn lại: “Anh vui quá, em lo lắng cho anh, thật là vui…” Bạch Tuyên cảm thấy công sức mấy ngày nay không hề uổng phí, cô đã không thể rời bỏ mình, “Làm sao đây, anh vui quá.”

“Đi đi, đi đi, đi đi!” Kim Thu lấy lại sức lực, lý trí cũng được kéo về, đẩy anh ra, “Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh nữa.”

“Ôi, vợ, em thẹn thùng.” Anh không sợ chết nói, Kim Thu thật sự thẹn quá hóa giận: “Có đồ ăn cũng không chặn nổi miệng anh!”

Bạch Tuyên sáng mắt: “Đồ ăn?” Anh nhìn xung quanh, “Đâu, đâu?”

Kim Thu chỉ cái túi trên bàn, anh cầm ra, phát hiện là một ổ bánh ga tô dâu tây vô cùng thơm ngon, anh kinh ngạc thốt lên: “Vợ, sao em biết sinh nhật anh đến?”

“Hôm nay là sinh nhật anh sao?” Kim Thu cũng rất bất ngờ.

“Ngày mai.” Anh đặt ổ bánh ga tô trên tay nhìn một lúc lâu, “Đến 12 giờ mới ăn được không?”

“Tùy anh thôi.”

Thật không ngờ, ngày mai là sinh nhật anh, Kim Thu không khỏi tò mò: “Anh còn nhớ sinh nhật mình sao?”

“Nhớ.” Anh vẫn đang tỉ mỉ nghiên cứu ổ bánh ga tô nho nhỏ trên tay, nó được làm từ một cửa hàng bánh ngọt có tiếng, giá hơi cao nhưng không quá xa xỉ, “Bởi vì cho đến giờ chưa có ai làm sinh nhật cho anh, vậy nên anh nhớ rất kỹ.”

Kim Thu ngẩn ra.

Anh suy đi tính lại, cuối cùng vẫn không chống cự được cám dỗ: “Anh muốn ăn bây giờ luôn.” Hành vi mang tính trẻ con này làm Kim Thu bật cười: “Không đợi được đến ngày mai à?”

“Hôm nay hay ngày mai, thật ra cũng không khác nhau.” Anh khẽ cười, “Có em bên cạnh, thế nào cũng được.” Anh đút cho cô một miếng dâu tây trên bánh, dính một chút bơ, vô cùng ngọt ngào.

Anh một hơi ăn hết cả cái bánh, khóe miệng dính bơ cùng mứt hoa quả, Kim Thu pha cho anh một cốc nước chanh: “Không ai giành với anh đâu, vội cái gì?”

Anh ngấu nghiến cứ như đã mấy ngày không ăn cơm, ổ bánh ga tô nhỏ trong chốc lát hết sạch, anh còn lưu luyến liếm bơ dính trên ngón tay, Kim Thu bật cười, cầm khăn lên lau tay cho anh, chỉ cảm thấy anh vô cùng ngây thơ đáng yêu.

Có câu, yêu ai yêu cả đường đi lối về, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy anh rất nhỏ bé, rất ngốc nghếch, lúc nào cũng cần được chăm sóc che chở.

Nhưng là người trong cuộc, Kim Thu vẫn chưa ý thức được điều này, ngược lại oán trách nói: “Còn như vậy lần sau em không mua cho anh ăn nữa đâu.”

Anh tựa đầu lên vai cô, để mặc cô lau tay cho mình, một lúc sau đột nhiên nói: “Tiêu rồi, anh vẫn chưa cầu nguyện.” Bạch Tuyên thất vọng cực kỳ, “Làm sao đây, mỗi năm chỉ có một lần thôi.”

Kim Thu mạnh tay lau bơ bên khóe miệng anh: “Chẳng phải ngày mai mới là sinh nhật anh sao, em lại mua cho anh cái bánh khác là được.”

“Vợ à, anh muốn cầu nguyện với em.” Anh ôm eo cô làm nũng.

“Em không phải vợ anh, cũng không phải thần tiên, anh cầu nguyện với em có ích lợi gì?” Kim Thu thờ ơ nói, từ sáng đến tối bị ôm bị bế, cô cũng đã quen, cứ xem như đang nuôi một chú chó đi, “Trừ phi điều ước của anh là ăn thêm một ổ bánh nữa.”

“Không.” Anh kéo tay cô, “Là cái khác, em có thể làm được mà.”

Nhớ đến những hành vi trước đây của anh, Kim Thu rùng mình: “Cái gì, lại muốn nhìn trộm em tắm, hay muốn cùng em ngủ?”

Bạch Tuyên rụt đầu lại, hơi chột dạ, cô nói hoàn toàn đúng, trong lòng anh xác thực muốn như vậy, nhưng bây giờ đã bị nói trúng rồi, anh lại nảy ra chủ ý khác tốt hơn.

“Cũng không phải, em đồng ý với anh được không?”

“Không được.”

Việc cô từ chối thẳng thắn lưu loát cũng đã nằm trong dự liệu của anh, vì vậy anh chỉ có thể yên lặng ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn.

Hôm nay Kim Thu bị anh dọa một trận, rất nhanh đã bước vào giấc ngủ, nhưng ngủ đến nửa đêm lại gặp ác mộng, mơ thấy lão đạo sĩ mập mạp kia cầm trong tay cây kiếm gỗ, hét lớn về phía cô: “Yêu nghiệt phương nào, còn không mau chịu chết!”

Sau đó ông ta ném ra một đạo bùa chú, cơ thể Bạch Tuyên ngay lập tức bị đánh tan, biến mất trong hư không.

Cô giật mình tỉnh dậy, theo bản năng gọi: “Bạch Tuyên?” Anh vội vội vàng vàng đến gần: “Có anh!”

Kim Thu bật đèn ngủ, nhìn kỹ khuôn mặt anh, thấy không có gì khác thường mới yên lòng: “Không có gì, em gặp ác mộng thôi.”

Cô tắt đèn muốn ngủ tiếp, nhưng không biết vì sao mình rất tỉnh táo, nằm đờ ra trên giường, một lát sau lại gọi: “Bạch Tuyên.”

“Anh ở đây.” Anh lại gần, ôm lấy ngón út của cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu, “Anh không sao đâu, em yên tâm.”

Kim Thu ‘ừ’ một tiếng, lại hỏi: “Anh nghe thấy tiếng gì chứ, hình như là tiếng khóc đúng không?”

Bạch Tuyên hơi do dự, lần này cũng không tiếp tục giấu cô, thành thật nói: “Là Triệu Gia nhà đối diện đang khóc.”

“Cái gì?” Kim Thu cho rằng mình nghe nhầm, “Triệu Gia? Nhà đối diện?” Da gà trên cánh tay cô nổi hết lên, “Nghĩa là sao?”

Bạch Tuyên nói: “Không biết vì sao, cô ấy không chịu đi đầu thai, hơn nữa chỉ biết khóc, bây giờ đang ngồi khóc ngoài cửa, có điều vợ à em yên tâm, lá bùa em dán rất lợi hại, cô ấy không vào được đâu.”

Kim Thu lắp bắp: “Ma… khóc bên ngoài?” Cô vốn là người theo chủ nghĩa duy vật, tuy sau khi gặp Bạch Tuyên suy nghĩ của cô về chuyện quỷ thần đã được cải biến không ít, nhưng Kim Thu hoàn toàn không nghĩ tới có ngày mình sẽ gặp ma.

Cô sợ đến mức mặt trắng bệch, Bạch Tuyên đau lòng, ôm cô an ủi: “Thật sự không sao đâu, cô ta không vào được, nếu em thấy ầm ĩ, anh bảo cô ta đi chỗ khác khóc.” Anh vừa muốn đi liền bị Kim Thu kéo lại: “Này, đừng, bỏ đi, cô ấy… muốn khóc thì khóc đi.”

Cô không cho anh đi, thứ nhất là vì sợ ở lại một mình, thứ hai vì sợ anh biến mất, thứ ba là do cảm thấy Triệu Gia rất đáng thương, không thể ngay cả khóc cũng không cho người ta khóc được.

Kim Thu níu cánh tay Bạch Tuyên, cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, cô thoáng thả lỏng: “Sao cô ấy không chịu đi đầu thai?”

“Không biết, có lẽ do có tâm nguyện chưa hoàn thành.” Bạch Tuyên hơi suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không nắm được điểm mấu chốt, “Anh thật sự không biết, anh không học cái này.”

Kim Thu nghĩ, ngay cả anh cũng không ra người không ra ma mà. Cô không khỏi cảm thấy đồng tình với Triệu Gia: “Đã chết rồi thì nên đi đầu thai, khóc mãi như vậy cũng không phải cách hay, nói không chừng lão đạo sĩ kia sẽ còn quay lại.”

“Anh cũng đã nói như vậy rồi, nhưng cô ấy một là im lặng, hai là khóc.” Bạch Tuyên thở dài, “Cũng khó trách, cô ấy còn trẻ như vậy…”

Kim Thu đột nhiên phát hiện sự khác thường trong giọng nói của anh, hơi híp mắt: “Hai người rất thân thiết nhỉ?”

“Tàm tạm thôi, lúc buồn chán sẽ nói chuyện phiếm với cô ấy, trong khu nhà này dù sao cũng không có con ma thứ hai.” Bạch Tuyên đương nhiên ăn ngay nói thật, bình thường anh không thể hiện ra trước mặt người khác, rất tốn sức, nhưng nói chuyện với ma thoải mái hơn nhiều.

Kim Thu kéo dài giọng: “Ừ ~ vì vậy bình thường lúc em không ở nhà, anh ngồi bàn chuyện đời với cô gái nhỏ nhà người ta à?”

Bạch Tuyên chun mũi hít một hơi, giả vờ kinh ngạc: “Ồ, mùi chua nồng quá, vợ, em đang ghen đúng không, anh thật là vui!” Nói xong liền vồ tới ôm cô, đầu đặt lên ngực cô, Kim Thu đẩy anh: “Đừng giở trò sàm sỡ em, lăn ra xa một chút.”

“Không mà.” Anh lại cọ, cọ đến khi cảm thấy có một ngọn lửa đang bùng lên liền vội vàng kiềm chế lại, “Em đừng lo lắng, anh là của em, em bảo anh đi về hướng đông anh chắc chắn sẽ không lạc sang tây, em bảo anh trần truồng mà chạy anh chắc chắn sẽ không mặc quần áo, em không thích anh nói chuyện với Triệu Gia thì sau này anh không để ý tới cô ta nữa.”

Kim Thu càng cảm thấy khó chịu: “Em đâu có nói vậy.” Cuối cùng cô cũng không thể đẩy loài động vật cỡ lớn này ra, chỉ nói, “Đừng đè lên ngực em, đau muốn chết.”

Bạch Tuyên lập tức thay đổi tư thế, nghiêng người ôm eo cô, tiện thể động đậy móng vuốt: “Anh xoa cho em.” Thấy Kim Thu sắp tức giận, anh lập tức liền tỏ vẻ đáng yêu làm nũng, “Quà sinh nhật, có được hay không?”

Nửa phút sau, Kim Thu nghĩ, thật là thoải mái… Khoan đã, sự trong sạch của cô đâu?!

“Được rồi, hết đau rồi.” Kim Thu nói ngừng, chỉ sợ nếu tiếp tục sẽ rơi vào cảnh ‘vạn kiếp bất phục’ thôi.

Mới chỉ một chút… Bạch Tuyên cảm thấy hoàn toàn không đủ, từ sau khi tiếp xúc thân mật với cô trong phòng tắm, đây là lần đầu tiên anh có thể gần gũi với ngực cô như vậy, hoàn toàn không thể khống chế được.

Vì vậy anh lầm bầm không chịu buông tay, còn tiến sát bên tai cô nói nhỏ: “Rõ ràng em thích, anh xoa thêm một chút được không.”

“Anh thấy em thích chỗ nào?” Kim Thu mạnh miệng, “Mau buông tay.”

“Em, có, phản, ứng.” Trong giọng nói êm tai của anh ẩn chứa vui vẻ, hoàn toàn làm Kim Thu xấu hổ, cô lập tức ngồi thẳng lên: “Bảo buông tay anh không nghe sao?”

Bản thân cô cũng thấy cơn tức này của mình rất vô lý, là cô không kiềm chế được trước, lúc này lại làm ra vẻ trinh tiết liệt nữ, nếu đổi thành người khác, Kim Thu chắn chắn sẽ mắng một câu ‘Đã muốn mà còn lập đền thờ trinh tiết’, nhưng đến khi đó là bản thân, cô lại trở nên bối rối.

Là tự cô không khống chế được, vì vậy muốn kêu ngừng, nhưng đến khi ngừng không được liền hơi sợ hãi, dù sao đến tận bây giờ, tuy đã dần dao động, nhưng cô vẫn luôn chần chờ.

Trước mặt là một con đường không tên, cô đứng ở ngã ba, một bên là cuộc sống bình thường, tìm một người bình thường kết hôn sinh con, một bên khác lại phủ đầy sương mù, không thấy rõ tương lai.

“Xin lỗi.” Cô nói, “Em muốn yên tĩnh một lúc.”

Nhưng Bạch Tuyên lại có lời muốn nói.

Chương 20: Dụ dỗ

Nửa đêm, tâm trạng Kim Thu rất phức tạp, nhưng Bạch Tuyên có biện pháp xử lý trực tiếp, anh hỏi: “Thu Thu, em đang sợ gì vậy?”

Mình đang sợ cái gì? Kim Thu tự hỏi, nghĩ đi nghĩ lại, cô thận trọng nói: “Em cho anh cơ hội, là em không đúng, vì vậy phải nói với anh rằng, em chỉ hy vọng phát sinh quan hệ với chồng tương lai thôi.”

Gia đình Kim Thu giáo dục rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn cô đều là một cô bé rất ngoan ngoãn, bảo thủ như vậy cũng không có gì lạ.

“À,” Bạch Tuyên đã hiểu, “Em sợ anh thật sự ‘miễn cưỡng’ em sao?” Anh dịu ngoan ôm eo cô, “Thu Thu yên tâm, em không thích, anh sẽ không ‘miễn cưỡng’ đâu.”

Kim Thu hơi do dự, cuối cùng nói: “Nhưng chúng ta như vậy cũng không tốt.” Không có quan hệ gì cả, mà hôn cũng hôn, sờ cũng sờ, ngủ chung… gần như cũng ‘ngủ’ chung nốt.

Bạch Tuyên lời ít ý nhiều nói: “Nhưng em thích, Thu Thu, em là một người phụ nữ mà, phụ nữ và đàn ông đều giống nhau, cũng có nhu cầu sinh lý cả.”

Được rồi, điểm này Kim Thu thừa nhận, như vậy không sai… Phụ nữ tuy không ‘đói khát’ như đàn ông, nhưng sẽ có phản ứng, nếu không vừa nãy cô cũng sẽ chẳng kích động như vậy.

“Dù sao cũng không ai biết.” Anh ngọt ngào mê hoặc cô, “Hơn nữa anh nhìn cũng đã nhìn, hôn cũng đã hôn, bây giờ em không có bạn trai, không tính là phản bội ai cả, đúng không?”

Vào đêm, Kim Thu mệt mỏi cả ngày, ý chí cũng sẽ không đủ kiên định, rất dễ nói chuyện, dễ dàng rung động, có điều, điểm mấu chốt đương nhiên là —- Xin chào, bạn tốt “Bạch Tuyên thông minh” của bạn đã login.

“Nhưng,” cô do dự, “Như vậy cũng không tốt lắm.”

Bạch Tuyên nghiêm túc nói: “Phụ nữ, chẳng lẽ không nên tốt với bản thân hay sao?”

“Thế nhưng…” Cô vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Bạch Tuyên tiếp tục khích lệ: “Vả lại, như thế rất vô lý mà, người sau này em gả nhất định thuần khiết chưa bao giờ chạm qua phụ nữ sao? Không thể nào! Đúng không? Cho nên hắn không nhất định là xử nam, vậy lấy quyền gì mà yêu cầu em phải là xử nữ chứ, em rõ ràng thích, tại sao lại phải nhịn!”

“Rất có lý.”Kim Thu cũng vô cùng bất mãn với việc đàn ông tìm vợ bắt buộc phải là xử nữ, nếu yêu nhau thật lòng, vì cái gì phải xem trọng một lớp màng nho nhỏ chứ?

Bạch Tuyên hôn lên mặt cô ‘moah’ một tiếng, sau đó dụ dỗ nói: “Yên tâm, anh chỉ cách quần áo thôi, đảm bảo sẽ không sao, đúng không?”

Hôm nay có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, không còn cơ hội nào tốt hơn thế, xế chiều bị lão đạo sĩ kia dọa, Kim Thu căng thẳng chưa từng thấy, sau đó là sinh nhật anh, cô lại càng thêm thương tiếc quý trọng anh, tiếp theo là chuyện của Triệu Gia làm cô không kiềm chế được ghen một lúc, đến bây giờ đã khuya như vậy, là lúc thần kinh cô yếu ớt nhất, lại xuống tay từ cơ thể, hiện tại ở hai phương diện tâm lý cùng sinh lý, sức chống cự của cô đã trở nên thấp nhất từ trước đến nay.

Thấy cô không nói gì, Bạch Tuyên biết hôm nay anh đã thành công vang dội, vì tránh việc nói sai nữa làm Kim Thu vốn đang mê say giật mình tỉnh lại, anh quyết định im miệng, dùng tay làm việc.

Ban đầu, để an toàn, anh chỉ xoa dọc theo ngực cô, đợi đến khi cô có cảm giác tựa vào ngực mình, lại chậm rãi bao phủ lên, không nặng không nhẹ nhào nặn, đến khi cô ý loạn tình mê, chậm rãi tìm đến giữa hai chân cô, dù cách một tầng vải mỏng, đầu ngón tay anh vẫn cảm thấy chút cảm giác ẩm nóng.

Hô hấp của Kim Thu dần dần trở nên gấp gáp, nhưng cô không nói bất kỳ điều gì, chỉ dựa vào lồng ngực anh, nhắm lại hai mắt.

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Tuyên làm chuyện như vậy, nhưng may mà anh đã suy nghĩ qua nhiều lần trong đầu, vì vậy rất nhanh đã làm cô thở gấp.

Từ trước đến nay đây là lần đầu Kim Thu nếm trải hương vị tình dục, hơn nữa còn dưới sự giúp đỡ của một người đàn ông, chờ đến khi cô tỉnh táo lại, gạo đã thành cơm, cô đã hưởng thụ xong… đồng thời hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

“Em,” Cô cứng đờ quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy anh nằm bên cạnh, nơi nào đó dưới chăn run lên, lát sau anh thở phào một hơi, cọ cọ cánh tay cô nói: “Chờ đã, anh đi rửa một chút.”

Sau đó anh mở cửa đi ra, đại não Kim Thu lúc này mới chậm rãi vận hành trở lại, cô thật hận không thể đập đầu chết ngay tức khắc, rõ ràng lúc trước còn muốn phân rõ quan hệ với anh, nhưng cuối cùng, cô, cô lại bị anh dụ dỗ làm loại chuyện kia.

Lần này quan hệ của bọn họ lại càng thêm mập mờ, Kim Thu tuyệt vọng vùi đầu vào chăn, không bao lâu sau liền cảm giác được Bạch Tuyên chui vào ổ chăn, ôm cô, ôn nhu chân thành nói: “Ngủ đi, anh ở đây.”

Vì sao lại có loại cảm giác như vậy, vì sao, vì sao, vì sao…

————————————————?? ?————————

Kim Thu chịu đả kích không nhỏ, chuyện này dẫn đến việc mấy ngày sau mỗi khi thấy Bạch Tuyên đến gần cô liền muốn lẩn ra xa, tránh việc lại xảy ra thêm chuyện gì.

Nhưng Bạch Tuyên cũng không hấp tấp, mấy ngày gần đây anh cực kỳ ngoan ngoãn, nguyên nhân là vì anh rõ ràng một chuyện, phòng tuyến cuối cùng trong lòng một khi đã bị phá vỡ, như vậy rất nhiều chuyện sau này đều trở nên dễ dàng, hơn nữa sau khi cô đã ‘biết vị’ sẽ lại càng khó kiềm chế.

Những ngày này anh chỉ cần ngoan ngoãn, bảo đảm chuyện gì cũng sẽ được giải quyết. Anh thông minh như thế, liệu Kim Thu có biết?

Không rõ lắm, vì gần đây cô vô cùng bận bịu , Vệ Thiên Hành đang vạch kế hoạch cho một dự án lớn, thường xuyên tăng giờ làm, hoặc mở cuộc họp với cấp dưới, Kim Thu cũng liên quan nên bận đến mức chân không chạm được đất, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ đến chuyện hôm đó.

Lúc sau nghĩ lại, cô cảm thấy mình đã làm chuyện bé xé ra to, chẳng phải mới chỉ một chút thôi sao, có gì quá đáng đâu, rốt cuộc cô chột dạ gì chứ.

Kim Thu vừa ghi chép nội dung cuộc họp, vừa thả hồn lên chín tầng mây, sau khi tan họp Lam Như Vân gọi cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy, không khỏe à?”

“Không.” Đến khi Kim Thu hồi phục tinh thần, Lam Như Vân đã khoác tay cô: “Sau khi tan tầm cùng đi ăn cơm nhé?”

Dựa trên suy nghĩ muốn trốn tránh ai đó trong lòng, Kim Thu đồng ý, nơi Lam Như Vân muốn đi là quán sushi Hananoya, “Quán sushi này rất ngon, nguyên liệu cũng không tệ.” Lam Như Vân và cô đặt một gian nhỏ, yên tĩnh thưởng thức.

Kim Thu gọi một phần trứng cuộn và một phần cơm cá ngừ khô, mỗi phần không nhiều, nhưng mùi vị rất đặc biệt, khác hẳn với những món kiểu Trung.

Còn món Lam Như Vân gọi là cơm trà xanh, ngọn đèn tao nhã hơi mờ, tỏa nhẹ xuống mặt mang theo chút nhu tình, Lam Như Vân vốn rất xinh đẹp, lúc này lại tăng thêm nét dịu dàng.

“Ngon chứ?” Chị ấy khẽ cười, khuôn mặt kiều mị mang chút phiền muộn, “Lúc trước Vệ Thiên Hành rất hay đưa chị đến đây ăn.”

Lại là Vệ Thiên Hành! Kim Thu cảm thấy lúc trước khi cô còn chưa dính líu gì đến Vệ Thiên Hành, Lam Như Vân rất ít nhắc đến những chuyện này, nhưng sau khi cô trở thành thư ký của Vệ Thiên Hành, tất cả đề tài của Lam Như Vân đều chỉ xoay quanh hắn.

Ban đầu Kim Thu cảm thấy Lam Như Vân đang cảnh cáo cô, trên thực tế, chị ấy quả thực có ý như vậy, nhưng đến bây giờ, không bằng nói… chị ấy muốn tìm một người để tâm sự.

Trong công ty ai nấy đều lừa dối lẫn nhau, đấu đi đấu lại, cho dù mọi ngày Lam Như Vân có thông minh lanh lợi thế nào, chị ấy cũng không có một người bạn tri kỷ.

Kim Thu không quá hiểu vì sao người có lương một năm mấy trăm vạn như Lam Như Vân lại nhớ mãi không quên Vệ Thiên Hành, chị ấy cũng không còn nhỏ, lại xinh đẹp, chẳng lẽ không phải nên chọn một người đàn ông có cùng điều kiện để kết hôn sao? Vệ Thiên Hành cũng đã 31, nhưng scandal liên tục, tuy nghe nói bối cảnh của hắn rất đồ sộ, cũng không phải quá phù hợp.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng cô vẫn an ủi: “Chị Lam, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Em nói thật cho chị biết đi.” Lam Như Vân sâu xa nói, “Bây giờ bên cạnh anh ấy đến cùng có bao nhiêu người phụ nữ?”

Bao nhiêu? Kim Thu nhẩm tính một chút, Lam Như Vân là một, Quách Quỳnh là hai… hình như hết rồi nhỉ, tuy nghe đồn hắn ta có chút quan hệ với con gái chủ tịch tập đoàn nào đó, lại cùng ai ai đấy là thanh mai trúc mã, nhưng không có lửa mà lại có khói, ít nhất trong khoảng thời gian Kim Thu làm thư ký, cô chưa từng gặp qua những ‘nữ chính’ tin đồn này.

“Chị Lam, em cũng không phải Eddie, những chuyện này em không rõ lắm.” Cô ngượng ngùng nở nụ cười, những chuyện riêng tư của Vệ Thiên Hành đa số đều do trợ lý của hắn giải quyết, còn cô chỉ tiếp xúc với những việc chung của công ty.

Nhưng Lam Như Vân không tin, tự giễu nở nụ cười: “Được rồi, biết em rất kín miệng mà, cũng đúng thôi, chị hỏi không có ý gì đâu.”

“Lòng dạ của đàn ông rất phức tạp.” Kim Thu an ủi, “Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.”

Lam Như Vân dường như phấn chấn lại, lập tức dời đi đề tài: “Em và bạn trai thế nào rồi?”

Ai ai ai, chúng ta vẫn nên tiếp tục thảo luận về boss đi thôi! Kim Thu vừa nghĩ đến tên ở nhà kia liền cảm thấy bất lực, nhưng không thể nói tỉ mỉ chuyện gì đã xảy ra, vì vậy cô chỉ có thể đơ mặt trả lời: “Anh ta đang đơn phương theo đuổi em, em vẫn đang cân nhắc.”

“Cân nhắc?” Lam Như Vân bị khơi dậy hứng thú, chống cằm, “Tại sao?”

Kim Thu nói đúng sự thật: “Anh ta khác với người trong tưởng tượng của em.”

Câu nói này chọc cười Lam Như Vân: “Ái chà, người đàn ông lý tưởng của em là thế nào hả, tuấn tú cao to, phóng khoáng nhiều tiền, xe hàng hiệu biệt thự, hay chỉ huy giang sơn?”

Kim Thu nở nụ cười: “Em cũng không thích mẫu người như Vệ tổng.” Ví dụ Lam Như Vân nêu ra hoàn toàn tương tự Vệ Thiên Hành, nhưng cũng khó trách, Vệ Thiên Hành phù hợp với tất cả yêu cầu của mẫu tổng tài trong tiểu thuyết, nghe nói tất cả nhân viên nữ mới vào công ty, vừa nghe đến câu chuyện của Vệ tổng liền đỏ mặt.

Lam Như Vân một mực bao che cho anh ta, vừa nghe cô nói vậy liền không hài lòng: “Ngay cả Thiên Hành cũng không thích, vậy em thích mẫu người thế nào?”

Kim Thu cười nói: “Có thể cho em cảm giác an toàn, Vệ tổng…” Cô không nói rõ ràng, xem Lam Như Vân đôi lúc lại căng thẳng là biết, Vệ Thiên Hành không thể cho phụ nữ cảm giác an toàn, điểm này chị ta thừa nhận: “Cũng đúng, ai bảo anh ấy vừa đẹp trai lại có tiền chứ.”

Vì Vệ Thiên Hành đẹp trai nhiều tiền, nên phần lớn phụ nữ đến gần hắn, đều bị xem là ‘hồ ly tinh không biết xấu hổ’, trong đó bao gồm cả Lam Như Vân và Kim Thu, bọn họ một người đúng là thế thật, người còn lại chỉ nằm thôi cũng trúng đạn.

Kim Thu không khỏi nghĩ đến một lần trong nhà vệ sinh nghe thấy có hai cô bé nói thầm: “Ái chà, Kim Thu kia nhìn như an phận thủ thường, không ngờ lại có bản lĩnh quá nhỉ, không biết mê hoặc Vệ tổng thế nào mà được điều lên làm thư ký rồi.”

Lúc đó trong WC, cô tức đến vò nát khăn giấy, bọn họ muốn biết, cô còn muốn biết hơn đây!

“Có điều,” Lam Như Vân thản nhiên nói, “Thứ hấp dẫn người ta nhất, chính là dáng vẻ khi làm việc của anh ấy, em biết không, trước khi làm việc ở đây, tên giám đốc cũ của chị là một lão già, làm việc không chắc chắn, nói chuyện thì ba phải nước đôi, nhưng Vệ Thiên Hành thì khác, anh ấy làm người ta cảm thấy, chỉ cần mình đồng ý đi theo, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở, chị là bị điểm này hấp dẫn.”

Cũng đúng, bằng không lấy điều kiện của Lam Như Vân, sao có thể đi theo Vệ Thiên Hành? Tâm tư phụ nữ mà.

Kim Thu đang nghĩ, điện thoại bỗng đổ chuông, người gọi đến là Vệ Thiên Hành, tim cô nhảy lên một cái, không dám trì hoãn: “Vệ tổng?”

“Kim Thu sao?” Giọng Vệ Thiên Hành rất bình tĩnh, “Cô lập tức đến đây một chuyến, tôi ở chung cư Phong Hoa.”

Chung cư Phong Hoa nằm ở khu vực xa hoa của Hải Thành, cách Hananoya rất xa, nhưng nghe giọng điệu của hắn hình như có chuyện gấp, cô không dám kéo dài: “Chị Lam, em phải đi trước.”

“Cần chị đưa đi không?”

“Chị uống rượu, em gọi xe là được.” Kim Thu vội vàng tạm biệt, ra đường lớn bắt xe liền đi thẳng tới chung cư Phong Hoa, tiện thể đoán xem chuyện gì đã xảy ra.

Loading...

Xem tiếp: Chương 11

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Xuxu, Đừng Khóc!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 79


Người Yêu Ngây Thơ Của Tôi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 17


Ông Xã Thiếu Người Dạy Bảo

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 35


Vương Phi Mười Ba Tuổi

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 766