Lưu Bạch, Anh Yêu Em Chương 07-08
Chương trước: Chương 05-06
Hai ngày sau tôi kết thúc chuyến du lịch quay trở về Thượng Hải, nơi tôi mới chia tay cách đây không lâu. Máy bay từ từ hạ cách xuống sân bay Quốc tế Phố Đông. Bầu trời Thượng Hải vẫn u ám như mọi khi nhưng tôi thấy vô cùng thân thiết.
“Chị Lưu Bạch, bọn em có bạn đến đón, chị có cần đưa về một đoạn không?”, Phi nhiệt tình mời tôi. Một tuần vừa qua bọn tôi đã thân nhau lắm rồi, đi du lịch mà được làm quen với hai người bạn tốt như thế này quả là một điều may mắn rồi.
“Không cần đâu, chị đi xe buýt sân bay là được rồi, đến ga tàu điện gầm về nhà chị rất tiện, hơn nữa hành lý chị không nhiều.” Nói xong, tôi mĩn cười vẫy tay chào họ. Hôm qua, tôi đã gọi điện thoại về nhà đề nghị mẹ chấm dứt mọi hành động thông báo với Mặc Nhiên, lần này chắc sẽ không có niềm vui “bất ngờ” chờ đợi tôi ở sân bay.
“Có thật không hả chị?” bọn họ vừa kéo hành lý vừa tỏ vẻ ngần ngừ. Đột nhiên, tay tôi nhẹ hẫng, hành lý trong tay bị ai giật lấy. Tôi giật mình vội quay đầu lại, đang định kêu lên thì thấy một gương mặt thân quen, eo tôi đã bị cánh tay còn lại của anh quàng sang, người tôi ngã vào vòng tay quen thuộc.
Phi và Triền làm mặt ngáo ộp trêu tôi. “Chị Lưu Bạch nói dối bọn em nhá, có người đến đón mà chị còn nói đi xe buýt”.
Tôi không để ý đến vẻ mặt ngáo ộp của bọn họ, xa nhau mấy ngày như thế, niềm vui bất ngờ được gặp Sở Thừa ở đây khiến tôi không nói nên lời.
“Lưu Bạch, em không bị anh dọa cho giật mình đó chứ, sao em không nói gì cả?”. Đôi mắt Sở Thừa hơi cười cười. “Mấy ngày không gặp em quên anh rồi hả?”
“Sao anh lại ở đây? Đáng lẽ giờ này anh phải ở Triều Châu chứ?” Niềm vui quá lớn khiến tôi có phần nói năng lộn xộn, bất giác tôi đưa hai tay lên nắm lấy cánh tay anh, muốn kiểm tra xem có phải ảo giác không. Ôi, tôi thực sự mừng quá.
“Anh đã quay về Thượng Hải sớm hơn dự định. Em nói là sáng nay sẽ về đến đây nên anh đã kiểm tra thời gian của chuyến bay. Anh sẵn sàng làm lái xe cho em về tận nhà. Niềm vui bất ngờ tràn ngập trong tôi khiến tôi anh có phần dương dương tự đắc, giọng cũng toát lên vẽ đắc ý: không giới thiệu anh à, hai cô bạn của em đang tròn mắt nhìn rồi kìa”
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra Phi và Triền vẫn đang đứng cạnh. “Xấu hổ quá”, tôi khẽ kêu lên. Lần này thì mọi hình ảnh về tôi bị bôi nhọ hết rồi, chắc chắn họ sẽ thấy tôi quá si tình, nhìn thấy bạn trai là hồn siêu phách lạc.
“Không sao, không sao”, hai cô bạn đều cười tươi. “Để chị Lưu Bạch giới thiệu dần dần với anh là được rồi, bọn em về trước đây.”
“Đừng làm vậy”, tôi ngại ngùng ngăn họ lại. “Đây là bạn trai chị Sở Thừa, chị không nghĩ là anh ấy lại đến đón nên quá bất ngờ. Sở Thừa, hai bạn ấy là Phi và Triền bọn em quen nhau khi đi du lịch”.
Phi và Triền chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác bất ngờ vang lên khiến tôi như bị xét đánh ngang tai: “Lưu Bạch, người này là ai?” Bốn chúng tôi cùng ngoái đầu lại. Trời đất quỷ thần ơi, đây là cái mà thế gian gọi là âm hồn lẩn khuất, không ngờ cách đó hơn chục mét, Mạc Nhiên đang bước nhanh về phía tôi.
Trong đời bọn tôi chưa bao giờ lâm vào cảnh khó xử như thế này. Bình tĩnh, bình tĩnh, tôi nhắc đi nhắc lại trong lòng nhưng toàn thân bắt đầu run lên, tôi không biết là mình đang bực tức hay sợ hãi. Trong tích tắc, Mặc Nhiên đã xông đến, đưa tay ra túm lấy tôi.
Đột nhiên tôi bị Sở Thừa kéo ra sau lưng. Đầu óc tôi choáng váng, tôi đưa tay bám chặt lưng anh, cảm thấy lưng anh cứng đờ. “Anh là ai?”, Sở Thừa gạt tay Mặc Nhiên ra vặn lại
“Tôi là bố của Mạt Lợi, bây giờ anh biết tôi là ai rồi chứ?”
Cuối cùng tôi đã bình tĩnh lại, tôi đẩy Sờ Thừa ra: “Anh để em nói”
Những con mắt từ mọi phía đỗ dồn về phía tôi, đầu tiên tôi nhìn về phía Phi và Triền đang mắt chữ A mồn chữ O
“Chị xin lỗi, liệu các bạn em đợi có sốt ruột không?”
“Vâng ạ, bọn em về trước đây. Giữ liên lạc chị nhé”
Tôi đưa mắt nhìn bọn họ bước đi xa dần, sau đó quay đầu về phía Sở Thừa trịnh trọng giới thiệu: “Đây là anh Mặc Nhiên, chồng cũ của em”.
Mặc Nhiên hít một hơi, đang định cất lời, tôi liền giơ tay lên ngăn anh ta lại: “Mặc Nhiên đây là bạn trai tôi, Sở Thừa. Tôi không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây nhưng anh đã đến rồi thì tôi cũng muốn nói rõ với anh. Tôi từ chối lời đề nghị lần trước của anh”.
Mặc Nhiên nhìn tôi im lặng, ánh mắt đang nhìn tôi từ từ chuyển sang bàn tay chúng tôi đang nắm chặt nhau, rồi anh ta cười gằn. “Đây chính là anh chàng mà người ta gọi là công tử, đúng không, Lưu Bạch’. Cô đừng tưởng rằng tôi không biết gì, lý do để cô từ chối, tôi đã nhìn quá rõ. Tôi không ngờ cô cũng là hạng đàn bà đó”.
Tôi muốn kiềm chế để mình không run rẩy nữa nhưng cơ thể hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của tôi. Hóa ra, người khác đều nhìn tôi như vậy. Lòng tôi tràn ngập một nỗi buồn tê tái, muốn thanh minh nhưng đôi môi tê cứng, không nói được câu nào. Cũng chỉ là muốn ở bên người mình yêu, cũng chỉ là chạy theo tiếng gọi của trái tim nhưng trong mắt người khác, tôi là một người đàn bà biết rõ mình không đủ tư cách mà còn tham vọng hảo huyền, ấp ủ một mưu đồ khác, là người đáng phải gánh chịu sự nghi ngờ và nỗi nhục nhã này.
“Lưu Bạch, bọn mình về thôi”, Sở Thừa đưa tay khoác vai, đưa tôi ra phía cửa ngoài. Tôi bối rối không biết làm thế nào đành bước theo anh. Mặc Nhiên đứng nguyên tại chỗ, định nói thêm điều gì nhưng ngập ngừng, một lúc lại thôi, nhìn chúng tôi bước đi xa dần. Ra ngoài cửa kính sân bay, chúng tôi xuyên qua con đường tấp nập xe cộ, đi xuống bãi đỗ xe ngầm. Chúng tôi đều không nói câu nào mãi cho đến khi lên xe Sở Thừa. Giữa lúc im lặng, anh nổ máy, hơi mát dần lan tỏa ra theo tiếng máy nổ và tiếng ro ro của điều hòa. Tôi giữ nguyên tư thế lúc ngồi xuống, không hề nhúc nhích. Sự phẫn nộ trong lòng đã tan biến từ lâu, chỉ còn lại nỗi bàng hoàng hoãng sợ. Hóa ra khi mình coi trọng một người, cho dù trước sự im lặng của anh ấy, mình cũng phải suy tính hơn thiệt đến vậy.
“Lưu Bạch, đột nhiên anh lên tiếng”. Tôi cuối đầu thấy mười ngón tay của mình đan chặt vào nhau, các đốt nhợt nhạc. Anh đưa tay úp lên trên, ấm áp khô ráo. “Sao, em vẫn còn run à?”. Anh khẽ thở dài một tiếng, cánh tay còn lại quàng qua người tôi. Vòng tay của anh giống như một thế giới nhỏ khép kín, hương thơm nhẹ nhàng bao trùm lấy tôi.
Tôi vẫn không nói được gì, không biết phải trả lời như thế nào. Anh cúi mặt xuống nhìn vào mắt tôi: “Có phải em đang sợ không? Em sợ gì hả? Lưu Bạch em chưa bao giờ có biểu hiện này trước mặt anh, nhìn rất đáng thương”.
Tôi nghe thấy anh tỏ ý cười cười bèn ngẩng đầu nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Anh lấy tay vén những lọn tóc lòa xòa trước mặt tôi, mỉn cười nói: “Để anh đoán thử xem, em đang sợ anh giận, đúng không?”
Tôi bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên, gắng gượng cất tiếng hỏi anh. “Chuyện ban nãy lẻ nào anh không giận sao?”
“Em trả lời anh mấy câu hỏi nhé Lưu Bạch.” Sở Thừa ngửa đầu nhìn lên trần xe, đây là cách suy nghĩ theo thói quen của anh, tôi nhớ lần đầu tiên gặp anh, thỉnh thoảng anh lại để lộ vẻ tư lự mông lung. Nhưng ngay lập tức dòng suy nghĩ của tôi liền bị cắt đứt, anh cuối đầu. “Anh chàng Mặc Nhiên đó chính là chồng cũ của em à?” Nói đến từ đó Sở Thừa khẽ ày, tự nhiên tôi muốn bật cười, nhưng lòng cũng thấy vui hơn. “Em và anh ta l ên lạc thuyền xuyên chứ?”
“Thỉnh thoảng anh ta có đưa Mạc Lợi về thăm ông bà nội nhưng em rất ít khi gặp anh ta” tôi thành thật trả lời.
“Em nói em từ chối lời đề nghị của anh ta, lời đề nghị gì vậy?”
“À! Giờ lại đến lượt tôi tần ngần, tôi khẽ hít một hơi thật sâu và quyết định nói sự thật với Sở Thừa: “Anh ta đề nghị với bố mẹ em, muốn tụi em làm lại từ đầu. Bố mẹ em thì mong em và Mặc Lợi có một gia đình trọn vẹn nên cũng đồng tình ủng hộ”
“Thế còn em thì sao” Cái nhíu mày của anh lại hằn sâu thêm, lực tay cũng mạnh hơn. Tôi cảm thấy hơi khó thở nhưng đây không phải là lúc giằng ra. Tôi nhìn vào mắt anh, nói rõ từng từ một: “Anh vẫn muốn em nhắc lại những lời em nói ban nãy à?”
Anh thả lỏng tay khẽ mỉn cười: “Giờ thì anh có thể trả lời câu hỏi của anh được rồi. Lúc đầu anh rất bực mình. Không hiểu tại sao anh ta lại vô cớ xuất hiện ở sân bay, lại còn ăn nói hùng hổ như vậy, thậm chí anh còn tưởng em báo anh ta đến đón em. Có phải vậy không? Nói xong, anh lấy ta vuốt nhẹ lên má tôi
Tôi lườm anh một cái: “Thế ý anh thì sao?”
Lưu Bạch à, sao em lại thay đổi nhanh như vậy? Sở Thừa cười giòn tan. “Vừa nãy em trợn tròn mắt , dáng vẻ luống cuống trông đáng yêu vô cùng, anh rất thích”
Tôi đẩy anh ra có phần ngượng ngùng. “Hoàn cảnh khó xử như thế anh bảo em phải làm thế nào?”
Anh hôn lên tóc tôi, buông tay ra, bắt đầu cho xe chạy”Lưu Bạch anh chỉ muốn biết em, chọn anh là được rồi.”
Xe rời bãi đỗ ngầm, nhẹ nhàng lao nhanh về phía trước. Anh quay mặt nhìn tôi, ánh mắt ấm áp. Còn một việc nữa Lưu Bạch.
“Dạ:. Tôi khẻ đáp lời
“Em định bao giờ cho anh gặp Mạt Lợi đây! “
Trái cây chín mọng trong lòng tôi lại bắt đầu tràn trề mật ngọt, tôi vươn thẳng người, nhìn anh một hồi lâu. Lưu Bạch người có tài cán gì mà gặp được một người đàn ông tuyệt vời như thế này? Chỉ cần được ở bên anh, cảm giác hạnh phúc, an toàn đó luôn giúp tôi xóa hết mọi âu lo, dường như việc gì cũng trở nên vô cùng đơn giản, tất cả đều có một kết quả trọn vẹn.
“Sở Thừa” tôi lý nhí
“Sao vậy em?” Anh nhìn về phía trước nói tiếp. Thứ bảy tuần này nhé, bọn mình đưa Mạt Lợi đi cởi ngựa. Ở đây có sân vận động quần ngựa không nhỉ.
Khóe mắt tôi cay cay, không nói được gì nữa. Người đàn ông này – người đàn ông này thật đáng ghét, khiến tôi cảm động như vậy, tôi phải làm thế nào?
“Sao em không nói gì?” anh quay sang nhìn tôi rồi hỏi. Không kìm nổi cảm giác xúc động trong lòng, tôi liền nghiên người , ôm chặt cổ ghé sát vào tai anh thủ thỉ. “Sở Thừa, em yêu anh!”
Anh không nói gì, bất ngờ cho xe vào làn đường dành cho xe khẩn cấp rồi dừng lại. Tôi chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì môi anh đã nồng nàn kề sát , tay anh đã sau gáy tôi, làn môi miết chặt đê mê đến khi tôi sắp ngạt thở thì anh mới buông ra. Tôi nghe thấy câu trả lời của anh trong tiếng thở hổn hễn. “Lưu Bạch, chắc chắn em yêu anh không thể nhiều bằng anh yêu em được”
Hôm đó anh không đưa tôi về nhà ngay mà chúng tôi lại đến căn hộ nhỏ trong ngõ, ân ái với nhau đến khi cả hai cùng rã rời. Lúc lên cao trào tôi rên rỉ trong niềm hạnh phúc tột độ, rồi cuộn tròn người lại nằm trong vòng tay ấm áp của anh và ngủ thiếp đi. Bàn tay anh vẫn quàng chặt trước ngực tôi, bất kể trong giấc mộng, cho dù tôi trở mình, anh vẫn ôm chặt tôi vào lòng. Được người mình yêu yêu thương tha thiết giây phút này, tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần gian.
Chiều muộn về đến nhà, tôi bấm chuông, Mạt Lợi xinh xắn thơm tho chạy đến. Tôi đặt hành lý xuống, bế con bé lên rồi thơm vào má nó. “Con yêu, mẹ nhớ con quá”
“Con cũng nhớ mẹ.” Mạt Lợi không ngần ngại chu môi thơm lên má tôi, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên ôm chặt người tôi.
“Lưu Bạch, con về rôi à?” giọng mẹ cất lên. Tôi không trả lời, chỉ đặt Mạt Lợi xuống, mỉn cười nói với con: “Con ngoan, đi xuống nhà Ái Linh chơi một lát đi, mẹ có chuyện muốn nói với ông bà ngoại”
Mạt Lợi mở to đôi mắt nhìn tôi gật đầu. Tôi bấm thang máy cho Mạt Lợi, nhìn thấy con vào thang máy, tôi mới ngẩn đầu lên nhìn bố mẹ, lòng thấy xót xa. Cả hai đều tỏ vẻ chờ đợi. Chắc chắn bố mẹ sẽ nghỉ tôi về muộn thế này vì đã thỏa thuận được với Mặc Nhiên, giờ chuẩn bị thông báo với họ một tin tốt lành.
“Bố mẹ ngồi xuống nói chuyện được không ạ?” Tôi bước vào phòng khách, ngồi xuống trước bàn ăn.
“Hôm nay Mặc Nhiên có đi đón con không?” Mẹ lên tiếng hỏi trước.
Tôi nhìn bà với vẻ trách móc. Đúng là mẹ thật, cuối cùng bà vẫn thông báo cho Mặc Nhiên chuyến bay của tôi. “Anh ta có đến đón nhưng con không đi xe của anh ta về đây”, tôi trả lời thẳng và không hề thấy bất ngờ khi nhìn thấy mặt mẹ biến sắc.
“Lưu Bạch”, bà định nói gì nhưng lại thôi
“Con hiểu suy nghĩ của bố mẹ.” tôi thở dài: “Nhưng bố mẹ ạ, thật sự con không thể chấp nhận con người này thêm một lần nào nữa, hơn nữa hiện giờ con đã có tình cảm mới. Thật lòng con và anh ấy muốn ở bên nhau. Lúc này, bố mẹ muốn con quay về với Mạc Nhiên thì không thể đâu ạ”.
“Người mà con nói là ai vậy? ”, bố tôi lên tiếng.
“Anh ấy tên Sở Thừa, người Triều Châu, lớn lên ở Canada, anh ấy mới quay lại Thượng Hải không lâu”
“Con có biết hoàn cảnh cụ thể về cậu ấy không?”
Con biết, con biết ngay từ đầu. Anh ấy muốn gặp Mạt Lợi nên con định cuối tuần này ba chúng con sẽ đi chơi với nhau.
“Vậy con có chắc chắn đi đến kết quả gì không?”
Tôi biết trả lời câu hỏi này như thế nào đây? Tôi cứng họng im lặng nhìn bố mẹ. Kết quả, kết qủa gì? Không tiến về phía trước làm sao có thể nhìn thấy tương lai. Tôi biết xác suất đi đến kết quả của tôi và anh, có lẽ chẳng khác gì kỳ tích xảy ra. Nhưng tôi làm sao có thể vì lý do này mà từ bỏ, mà lựa chọn con đường chắc chắn sẽ đi đến kết quả đó vạn đời vạn kiếp không quay lại được. Những điều này, làm sao tôi có thể nói ra được?
“Mẹ đã từng nói với con rồi, mình là phó thường dân, đâu dám trèo cao. Lưu Bạch ạ, từ trước đến nay con vốn rất thông minh, không bao giờ để bố mẹ phải lo lắng chuyện gì, tại sao lần này con lại mụ mẩn như vậy?” mẹ tỏ rõ sự không đồng tình
“Thế nào là tỉnh táo?, tôi có phần bực bội. quya về với Mạt Nhiên là tỉnh táo ạ?”
“Thế con còn có sự lựa chọn nào tốt hơn nữa không? Nhà người ta giàu có như thế, làm sao mình với tới được. Hiện tại cậu ta thích con, nhưng có thể kéo dài được bao lâu? Một năm – hai năm ? đến cuối cùng người bị tổn thương không con thì là ai? Lưu Bạch ạ, không phải bố mẹ ngăn cản chuyện yêu đương của con, bố mẹ không muốn sau này con đau khổ nữa.”
“Con biết, con biết hết”, tôi gào lớn trong lòng. Ngày nào tôi cũng bị giày vò trong mâu thuẫn, giờ đã bị mẹ nói thẳng ra vấn đề, trái tim tôi đau đớn như bị ai bóp nghẹt.
“Bố mẹ hãy cho con thời gian được không ạ” Giọng tôi yếu ớt chỉ biết van xin. “Con xin bố mẹ hãy để con tự lựa chọn. cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ tự mình gánh chịu. Con không biết khi yêu anh ấy, tương lai có đi đến kết quả gì hay đau khổ gì hay không. Con chỉ biết nếu sống với Mạt Nhiên thì ngay từ bây giờ con đã thấy đau khổ. Bố mẹ có hiểu ý con không?”
Một bầu không khí im lặng, bao trùm lên bàn ăn, cuối cùng bố tôi lên tiếng. “Lưu Bạch ạ, con đã trưởng thành rồi, mọi việc đều phải tự mình làm chủ, bố mẹ cũng không muốn nói gì thêm nữa.”
“Con cảm ơn bố mẹ” tôi thở hắt ra: “Con xuống dưới đón Mạt Lợi”
Tôi không đưa Mạt Lợi về ngay mà dắt con đi dạo trong khuôn viên khu dân cư. Buổi chiều mùa hè trời đã xẩm tối, bóng cây um tùm, mát mẻ dễ chịu. Tôi cúi đầu, khẽ hỏi: “Mạt Lợi,con ở đây với mẹ có thấy vui không?”
“Vui ạ,” Bàn tay bé nhỏ nắm chặt tôi hơn: “Mẹ ơi, hôm nọ bố đưa con đi chơi công viên mẹ có biết không ạ?”
Mẹ biết, sao vậy con?
“Bố hỏi con có muốn cho bố về nhà không?”
Con có muốn ở với bố không? Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con, hỏi nghiêm túc.
Mạt Lợi tần ngần một lát rồi nói với tôi: “Nhưng con cảm thấy nếu ở với bố thì mẹ sẽ không vui. Con muốn mẹ vui cơ”
Ôi! Mạt Lợi! Tôi không nén nổi, nước mắt rưng rưng, đưa tay ôm chặt con, cảm giác thất bại, tê tái trong lòng như muốn quật tôi xuống. Nếu việc bố và mẹ làm lại từ đầu có thể làm con hạnh phúc thì chắc chắn mẹ sẽ làm như vậy. Nhưng nếu hai bố mẹ không hạnh phúc thì có đem lại hạnh phúc thiệt sự cho con được không? Tôi ôm chặt con gái, chưa bao giờ cảm thấy bâng khuâng như lúc này, chỉ mới cách đây mấy tiếng đồng hồ, niềm vui được ở bên cạnh anh đã bị hiện thực tàn nhẫn dập tắt, mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhiên nhòe mờ, vô định.
Sáng hôm sau Phi gọi điện, không muốn ở nhà nên tôi bèn hẹn cô ấy đi chơi. Lúc gặp nhau, Phi nhìn tôi từ đầu đến chân rồi trêu: “Chị Lưu Bạch, hôm qua hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng thế này mà hôm nay chị vẫn an toàn xuất hiện trước mặt em, không hề sứt đầu mẻ trán, chị ghê thật đấy.”
Tôi cười đau khổ, vẫn co tròn người trên sofa theo thói quen. Ông chủ lúc nào cũng mặc áo sơ mi đen mang café và bánh ngọt đến trước mặt chúng tôi, hỏi tôi với vẻ hào hứng. “Hôm nay trông em có vẻ không được vui, có chuyện gì xảy ra à?”
“Anh lo việc của anh đi”, tôi không khách khí đáp trả. Cuộc sống của tôi biến tôi thành trò hề khiến mọi người khiến mọi người xung quanh ai cũng tò mò từ bao giờ vậy?
Ông chủ quán vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng đi xuống. Phi nhìn ngang nhìn dọc rồi thở phào xung sướng trên sofa. “Chị Lưu Bạch, chỗ này tuyệt thật đấy! chị quả là người biết thưởng thức.”
“Chị rất chán” Tôi ôm đầu thở dài nói
“Nếu em là chị em sẽ không thấy chán.” Có phải ai cũng có cơ hội được hai anh chàng đẹp trai tranh nhau ở sân bay đâu. Phi cười gòn tan rồi hỏi tôi. “Chị Lưu Bạch, sau đó thế nào, chị về nhà với ai?”
“Em đoán xem?”
“Em đoán, cái anh đến sau là chồng cũ của chị đúng không? Để em điểm lại các mối quan hệ trước đã. Cuộc sống của chị thú vị thật đấy. bọn em được chứng kiến nhưng không biết đâu mà lần”
“Em nói anh Mạt Nhiên ấy hả?” Tôi gật đầu, đúng vậy anh ta là chồng cũ của chị”
“Em cũng đã từng yêu. Khi thấy người đàn ông mà mình yêu, ánh mắt người phụ nữ sẽ sáng ngời, chắc chắn chị đã chọn anh Sở Thừa, bạn trai hiện tại của chị, đúng không?”
Tôi lại gật đầu. Phi bắt đầu mơ mộng. “Chị Lưu Bạch, tài thật đấy. Cảnh đó còn hấp dẫn hơn cả phim tình cảm của Nhật hay Hàn. Em thấy bốn mắt họ nhìn nhau tóe lửa”
Tôi bật cười. Phi này, không phải em cũng tầm tuổi với chị đó sao? Sao em cứ như thiếu nữ mới lớn vậy. Giữa hai người đàn ông có một người đàn bà, bất kể đó chỉ là một con lợn sề, bọn họ cũng quyết sống mái một phen để dành lấy, mà đến khi giành được rồi, bọn họ mới phát hiện ra rằng, hóa ra chỉ là một con lợn sề mà thôi.”
Phi cười ngặt nghẽo, suýt nữa làm đổ chiếc cốc trước mặt “Chị không định dùng nó để ví mình đó chứ. Thôi cho em xin, chị không thấy ánh mắt anh chàng Sở Thừa nhìn chị sao? Anh ấy thật sự coi chị là báo vật đấy”
“Nhưng chị sợ tình sầu sẽ không thọ bao lâu”
“Thôi chị đừng bàn lùi nữa, thích một người thì phải cố gắng giành giật để được ở bên người ấy. Bây giờ chị đã lo nghĩ đến chuyện tương lai thì phải sống như thế nào?”
“Phi”. Tôi nhìn cô bạn, thấy hơi cảm động. “Em thật lạc quan”
“Em cũng từ có một tình sử đầy cay đắng. Nhớ lại chuyện ngày xưa em và mối tình đầu chia tay nhau, thật đúng là thê thảm vô cùng. Hồi đó, ngày nào em cũng nước mắt thay canh, bị rối loạn nội tiết, suýt thì mắc chứng trầm cảm.”
Chị cũng muống cố gắng giành giật lắm, nhưng Phi này em thấy chị và anh ấy liệu có tương lai không?
Cả hai chúng tôi cùng im lặng rồi Phi xua tay, khẽ nói với tôi: ”Chị Lưu Bạch, thế gian này luôn có kỳ tích xảy ra”
Kỳ tích, trên đường lái xe về nhà tôi nhắc đi nhắc lại từ đó. Trong mắt người khác, nếu tôi và Sở Thừa có kết thúc tốt đẹp thì đó quả là một kỳ tích. Thực ra đâu phải trong lòng tôi không nghĩ như vậy? bất ngờ điện thoại đổ chuông, tôi cuống quýt bấm máy: “A lô”
“Lưu Bạch, em đang ở đâu vậy?” Chỉ có người thân thiết mới có đủ tư cách bất cự lúc nào cũng có thể hỏi bạn đang ở đâu một cách rất tự nhiên. Tôi cũng nhanh nhẹn đáp: “Em đang trên đường về nhà, em vừa đi uống café với Phi xong”.
Buổi chiều em có rỗi không? Anh muốn đưa em đến xem biệt thự nhà anh? Nữa tiếng nữa anh đến đón em nhé.
“Vâng”
“Thế nhé, lát nữa gặp nhau”
“Vâng, lát nữa gặp.” tôi gấp điện thoại, tăng tốc lái xe về nhà. Nụ cười của tôi hiện lên trong gương chiếu hậu. “Đừng suy nghĩ nhiều nữa Lưu Bạch. Những lúc vui vẻ tội gì để tương lại vô định làm khổ mình.”
Xem tiếp: Chương 09-10