Từ Nhạn Chi đi vào đại điện Ngũ Hành Điện, thấy Thẩm Thạch vẫn còn đứng một mình đợi ở đó, khóe miệng lộ ra chút vui vẻ, bước chân đi tới nhanh hơn một chút.
Thẩm Thạch nghe được tiếng bước chân từ sau vang lên, nhìn lại, cuối cùng thở dài một hơi, nghênh đón, nói: “Từ sư tỷ.”
Từ Nhạn Chi gật gật đầu với hắn, sắc mặt lần đầu tiên nghiêm chỉnh, thu lại bộ mặt cười, nói: “Thẩm sư đệ, ta thông báo cho ngươi một tin xấu.”
Từ Nhạn Chi thở dài, nói: “Thật không trùng hợp, ngay lúc ta cầm kiện pháp quyết thuật pháp cấp ba kia đi, sư phụ ta, chính là Bồ Tư Ý Bồ trưởng lão chấp chưởng Thuật Đường trở về, ngăn ta lại, hỏi, kết quả người nói là người nhất thời sơ ý ghi sai bảng giá, không tính được.”
“Ách…” Thẩm Thạch im lặng, thần tình trên mặt biến ảo, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Từ Nhạn Chi nhìn khuôn mặt thất vọng bất đắc dĩ của hắn, trong nội tâm cười trộm một cái, sau đó thản nhiên nói: “Thẩm sư đệ, việc này đúng là ta đã thất tín với ngươi, nếu như ngươi có bất cứ oán trách hay bất mãn gì đó, cứ việc trách tội ta là được, ta cũng chẳng thế nói gì hơn.”
Thẩm Thạch vội vàng lắc đầu, cười lớn một cái, nói: “Sư tỷ nói đùa. Thẩm Thạch sao dám trách tội người, kỳ thật ta đối với việc này cũng có chút lòng tham, nhưng một lòng hảo tâm của sư tỷ, Thẩm Thạch biết rõ điểm này.”
Từ Nhạn Chi khẽ gật đầu, sau đó bỗng nhiên mỉm cười, nói với Thẩm Thạch: “Nhưng mà dù sao việc này cũng bày ra trước mắt, ngươi đã lại đây rồi, Thuật Đường chúng ta cũng không có khả năng không cho ngươi một cái công đạo. Vừa rồi ta tranh luận lý lẽ cùng sư phụ, lý luận sắc bẽn, tranh cãi ầm ý một hồi, cuối cùng cũng giúp ngươi đạt được một cơ hội.”
Thẩm Thạch nghe cũng tức cười, nhịn không được nhìn vị Từ sư tỷ này thêm vài lần, trong nhất thời không khỏi bắt đầu nghiêm nghị kính nể, không thể tưởng được vì một chuyện cỏn con như thế mà Từ Nhạn Chi sư tỷ lại có thể bênh vực lẽ phải đến cùng, tranh cãi với trưởng lão trong tông, thật sự là đạo đức tốt phẩm cách cao thượng, làm cho Thẩm Thạch bội phục sát đất. Nghe được câu cuối cùng, Thẩm Thạch càng khẽ giật mình, vội vàng hỏi: “Sư tỷ, cơ hội gì?”
Từ Nhạn Chi khẽ cười, từ trong ống tay áo lấy ra tờ giấy vàng, nói: “Dưới ngôn từ chính nghĩa của bổn cô nương, sư phụ ta cũng phải đuối lý, cho nên người rốt cuộc nói: muốn dùng 100 viên Linh tinh mua một môn thuật pháp cấp ba, đó là điều không thể, đưa cho hắn cái này xem vận khí của hắn thế nào a.”
Nói xong, nàng đưa cho Thẩm Thạch tấm giấy vàng này. Thẩm Thạch mờ mịt tiếp nhận, nhìn nó, rồi nói: “Từ sư tỷ, đây là?”
Từ Nhạn Chi lắc đầu, nói: “Ta cũng chưa xem trên đó viết gì, nhưng nghe sư phụ nói, đây cũng là một loại pháp quyết tu luyện thuật pháp cấp ba. Trước mắt người cho ngươi mượn, tu luyện miễn phí, nhưng có hai điều kiện: một là, không được mang ra Ngũ Hành Điện; thứ hai, chỉ cho ngươi thời gian hai ngày, có thể thu thành pháp thuật hay không thì phải xem thiên tư và cơ duyện của chính ngươi.”
“Hai ngày?” Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, lông mày lập tức nhíu lại. Hắn trên phương diện tu luyện Thuật pháp Ngũ Hành không phải là tay mơ hoàn toán không biết gì, trái lại thuật pháp này hắn còn có chút tâm đắc hiểu rõ, cũng chính vì như thế, hắn đương nhiên cũng biết Thuật pháp Ngũ Hành tu luyện gian nan, độ khó khăn khi tu luyện mỗi một tầng thuật pháp thâm thúy hơn rất nhiều. Nếu Thẩm Thạch nhớ không lầm, thông thường tu sĩ bình thường cần nửa tháng đến một tháng mới có thể miễn cưỡng nắm giữ một cái thuật pháp cấp ba, coi như mình có Âm Dương Chú âm thầm tương trợ, linh lực thần bí ở khiếu huyệt trong mi tâm cũng không giống bình thường ,nhưng căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, Thẩm Thạch chút nào nắm chắc có thể trong vòng hai ngày ngắn ngủi học được một môn pháp thuật cấp bà.
Trừ cái đó ra, kỳ thật hắn còn có cố kỵ không thể để người khác biết, chính là chuyện ở An Sơn khách sạn trong Lưu Vân thành, hắn đã hẹn Lăng Xuân Nê và Tiểu Hắc chờ mình ớ đó, nếu bây giờ tu luyện thuật pháp, chỉ sợ phải trì hoãn thêm mấy ngày.
Thẩm Thạch nhất thời do dự, biểu hiện chần chờ trên khuôn mặt đều rơi vào trong mắt Từ Nhạn Chi, lập tức làm cho nàng thấy cấp bách. Bồ lão đầu đưa vật này và ước định khác với dự tính ban đầu làm cho nàng cũng có chút vội vàng, trở tay không kịp, nhưng dù nói thế nào, đây cũng là cơ hội cực kỳ khó có được. Nghĩ tình hảo hữu chung khuê phòng Chung Thanh Trúc, nàng thật tâm muốn dìu dắt Thẩm Thạch, giờ đây nhìn thấy hắn có vẻ có chút ý định lùi bước, Từ Nhạn Chi khẽ nhíu mày, bước hai bước đến bên cạnh, mở miệng nói: “Thẩm sư đệ, ngươi làm sao vậy?”
Trong lúc nói chuyện, thân người của nàng hữu ý mà tựa như vô ý chắn trước người Thẩm Thạch, vừa vặn che lại hướng gian phòng bí ẩn bên cửa hông, đồng thời nhìn sang Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch thấy cái nhìn này của Từ Nhạn Chi hình như có thâm ý, biểu tình trên mặt khéo léo, đang lúc kinh ngạc, bỗng thấy trên tay ấm áp, thì ra bị một bàn tay mềm mại cầm chặt, ngón tay thon dài trắng nõn kia nhẹ nhàng viết nhanh một chữ vào lòng bàn tay của hắn.
“Thu!”
Trong lòng Thẩm Thạch khẽ động, vừa định nói gì đã th61y Từ Nhạn Chi tỉnh bơ, lặng yên thu bàn tay lại, trên mặt vui vẻ như không có việc gì, nhìn mình.
Thẩm Thạch khẽ cúi đầu, trầm ngâm suy tư trong khoảnh khắc, sau đó nở nụ cười, nói: “Nếu đã vậy thì làm phiền Từ sư tỷ.”
Từ Nhạn Chi mỉm cười, nói:
“Tìm hiểu cho tốt a, dù sao ngươi cũng không có mất mát gì.”
Nói xong liền xoay người, dẫn Thẩm Thạch đi sang một bên khác của đại điện, bên đó có một gian tĩnh thất, không gian trong phòng không lớn, bài trí đơn giản, chỉ có thể vẻn vẹn có một cái giường nhỏ để cũng cấp chỗ nghỉ ngơi mà thôi, trừ cái đó ra có mỗi một cửa sổ nhỏ thông khí và ánh sáng ở phía cao trên tường.
Mang Thẩm Thạch đến đây, Từ Nhạn Chi do dự một chút, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi nói lại một câu:
“Thẩm sư đệ, ngươi nắm cho tốt cơ hội không dễ có này, đừng phụ tâm ý của Thanh Trúc muội muội.”
“Hả?” Thẩm Thạch khẽ giật mình, vừa định hỏi việc này có quan hệ thế nao với Chung Thanh Trúc thì Từ Nhạn Chi cũng khẽ gật đầu với hắn, sau đó đóng cửa phòng tĩnh thất lại.
※※※
Từ Nhạn Chi ra khỏi tĩnh thất, nhìn xung quan quanh, Ngũ Hành Điện to như thế lại không có một bóng người, nàng vô thức thở hài một hơi, suy nghĩ, sau đó liền đi ra bên ngoài đại điện, khi đến đại môn nàng quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên không bao lâu sau thì thấy thân ảnh quen thuộc duyên dáng đang đứng ở bên ngoài điện chỗ cạnh lan can.
“Thanh Trúc.” Từ Nhạn Chi phất tay kêu người con gái thanh lệ kia một tiếng, đi tới.
Nàng kia xoay người nhìn, quả nhiên là Chung Thanh Trúc đã đến đây từ khi nào, giờ này nhìn ra thần tình trên mặt nàng có vài phần bất an, tâm sự nặng nề, nhìn thấy Từ Nhạn Chi đi tới, nàng vội vàng tiến đến, nhưng trước hết vẫn nhìn về hướng Ngũ Hành Điện một cái, sau đó kìm lòng chẳng đặng mà thấp giọng nói:
“Tỷ tỷ, hắn…Hắn vì sao không đi ra, chuyện đó có thành công không?”
Từ Nhạn Chi nhất thời bật cười, nhẹ nhàng kéo tay Chung Thanh Trúc, phát hiện tay nàng chẳng biết từ khi nào đã nắm chặt lại, lòng bàn tay cũng hơi ẩm ướt. Từ Nhạn Chi lắc đầu, thở dài nói:
“Muội muội, ngày thường ngươi là người trầm tĩnh lạnh lùng tới cỡ nào, vì sao gặp được Thẩm sư đệ thì khẩn trương như vậy.”
Đôi má Chung Thanh Trúc ửng đỏ, hình như cũng phát hiện bản thân có chút khẩn trương mà thất thố, cười lớn một tiếng, yên lặng rút bàn tay về, nhẹ nhàng xoa xoa vạt áo bên eo. Từ Nhạn Chi nở nụ cười, nói: “Được rồi, không trêu ngươi nữa, sư phụ ta đã xem qua Thẩm Thạch, cảm giác có vẻ coi như cũng được, ít nhất cũng không có ý lập tức cự tuyệt không thu.”
Nét vui mừng lập tức lướt trên khuôn mặt Chung Thanh Trúc, ở trong danh môn đại phát như Lăng Tiêu Tông, đệ tử trong môn có hay không có sư phụ là trưởng lão là chênh lệch một trời một vực.
Từ Nhạn Chi nhìn nụ cười của nàng, khẽ vui vẻ, lại nói: “Nhưng mà ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, không biết sư phụ ta tại sao lại tạm thời gian cho hắn một nan đề.” Nói xong, Từ Nhạn Chi liền kể cho Chung Thanh Trúc sự tình hai ngày tu luyện thuật pháp. Chung Thanh Trúc sau nghi nghe xong cũng lập tức biến sắc, nhíu mày, nói:
“Cái này…Cái này quá khó khăn a?”
Từ Nhạn Chi nhún vai, nói: “Đây là do sư phụ định ra, ta cũng nói giúp rất nhiều rồi nhưng lão nhân gia cương quyết phải như thế, ta cũng chẳng có biện pháp.” Nói đến đây, nàng thoáng dừng lại, rồi tiếp lời, “Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, dù sao đây cũng là do chính bản thân sư phụ muốn tìm Thẩm Thạch sư đệ. Qua bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu người có hứng thú với đệ tử trong môn, cho nên Thẩm Thạch sư đệ đích thực có khả năng rất lớn được sư phụ ta thu làm môn hạ.”
Chung Thanh Trúc im lặng nửa ngày, sau đó yếu ớt than nhẹ, nói: “Mong là như vậy. Bây giờ cũng chỉ có thể hi vọng chính bản thân Thạch Đầu hắn có thể…”
Nói đến phía sau, giọng của nàng dần dần thấp xuống, khuôn mặt thoáng hiện vẻ hi vọng, rõ ràng là chân tâm thật ý mong Thẩm Thạch có thể chân chính được Bồ trưởng lão thu làm môn hạ. Từ Nhạn Chi ở một bên nhìn cứ lắc đầu, nhịn không được vỗ nhẹ nhẹ gò má mũm mĩm của nàng, cười nói:
“Uy, tỉnh đi muội muội, ta thật nhìn không ra khối Thạch Đầu đần đó có gì tốt, lại có thể làm cho muội muội tốt của ta say mê đến như vậy.”
Chung Thanh Trúc giận dỗi, phì cười một cái, nói: “Nào có việc này.” Vừa nói xong, hình như lại nhớ ra cái gì đó, tiếp, “Tỷ tỷ, ta trước giờ đều chưa từng tiếp xúc Bồ trưởng lão, chỉ biết tính tình của người có vẻ có chút cổ quái, đạo hạnh rất cao, gần đây lại thay thế Mộc trưởng lão leo lên vị trí một trong năm Đại trưởng lão trong tông, không biết…Ngày thường người có phải thập phần nghiêm khắc, đối đãi môn nhân đệ tử thế nào?”
Từ Nhạn Chi cười nói: “Hắn còn chưa nhận môn, ngươi đã lo hắn sẽ bị ức hiếp sao?” Nói xong chính nàng ta cũng lắc đầu, cười tiếp lời, “Ngươi yên tâm đi! Sư phụ ta tuy ngày thường nhìn thấy quái gở cổ quái, nhưng trên thực tế là người vô cùng tốt, đối với ta cũng rất tốt. Tuy bình thường người thỉnh thoảng nói ta vài câu vô dụng phế vật, tu hành không đủ gì đó, nhưng cũng chỉ là lời nói vui đùa. Nếu thật có người nào khi dễ ta, lão nhân gia sẽ là người đầu tiên không chịu. Ngay vừa rồi này, người còn nói nếu Nguyễn sư huynh khi dễ ta, người sẽ giúp ta hả giận, đánh gãy…”
Lời đến đây, Từ Nhạn Chi bỗng nhiên im bặt không nói tiếp, Chung Thanh Trúc có chút nghi hoặc, truy vấn: “Tỷ nói đánh gãy cái gì vậy?”
Từ Nhạn Chi nghĩ thầm tuy sư phụ giễu cợt mình, nhưng thân làm đệ tử vẫn quan tâm đến thể diện của lão nhân gia, sự tình lão mơ hồ không phân biệt được rõ ràng con người có bao nhiêu mấy chân vẫn không nên nói với Thanh Trúc, khi nào gặp được Nguyễn sư huynh thì dọa chàng một chút, xem sau này có dám khi dễ ta không?
Nghĩ tới đây, trong tâm không khỏi cảm thấy một hồi ngọt ngào, khuôn trăng càng tươi sáng, liền cười với Chung Thanh Trúc nói: “Không có gì, nói là huynh ấy mà khi dễ ta…thì đánh gãy chân của huynh ấy. Muội xem, sư phụ bao che khuyết điểm đệ tử nhà mình thế mà. Nếu Thẩm Thạch sư đệ có thể lọt vào pháp nhãn của người, được thu làm môn hạ thì mệnh hắn tốt cỡ nào.”
“Ừ, ừ.” Chung Thanh Trúc trịnh trọng gật đầu, ánh mắt chuyển ra Ngũ Hành đại điện phía xa xa, khuôn mặt lộ vẻ chờ mong.
※※※
Mà trong Ngũ Hành Điện chỗ gian mật thất nọ, trên tay Bồ lão đầu chẳng biết từ khi nào đã có một hồ lô rượu, sau khi bật nắp hương rượu lan tỏa bốn phía, nghe ra giống như là bình rượu ngon lâu năm. Lão ngửa đầu sảng khoái uống một hớp lớn, sau đó lộ ra vẻ thỏa mãn trên khuôn mặt, ánh mắt tiếp tục nhìn lên chiếc bàn bên cạnh.”
Trên bàn ở trong gương đồng cổ xưa, giờ đây hình ảnh lại chuyển đổi, chiếu ra động tĩnh bên trong gian tĩnh thất kia, nhất cử nhất động của Thẩm Thạch đều hiện lên trên đó.
Lão nhìn Thẩm Thạch đi qua đi lại trong tĩnh thất một hồi, sau đó sắc mặt bình tĩnh lại, trở về giường ngồi tĩnh đả tọa, tấm giấy vàng kia đã mở ra trước người, tập trung tư tưởng quan sát, suy nghĩ.
Thời gian cứ thế qua, bỗng nhiên biểu lộ trên khuôn mặt Thẩm Thạch trông có vẻ hơi kỳ quái, dường như có vài phần kinh hỉ, lại xen lẫn nghi hoặc, song sau khi trầm ngâm suy nghĩ chừng nửa canh giờ, hắn hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời hai tay đặt trên đầu gối.
Bồ lão đầu nhíu lông mày lại, có vẻ cảm thấy có chút ngoài sự tưởng tượng, nói: “Hả? Ngộ tính không tệ a, nhanh như vậy đã bắt đầu thử sao?”