41 Xe đỗ ở ven đường, Mộc Lạp Lạp mở cửa xe tiến vào liền thấy Phó Cảnh Phi đang ngồi ngay ngắn ở bên trong. Sắc trời dần tối xuống, ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào, nhuộm thành vầng trên khuôn mặt anh, mang theo vẻ quyến rũ.
42 Mộc Lạp Lạp thật ra cũng giống như Phó Cảnh Phi, cô hưng phấn chạy vào cửa, không chú ý đến những việc khác, định bụng đi đến phòng bếp, nhưng chạy được phân nửa thì khoé mát liếc về phía người ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách ở lầu một.
43 Phó Cảnh Phi yên lặng cùng Mộc Lạp Lạp đi phòng ăn. Phó Ngộ đã quen cửa quen nẻo ngồi xuống lần nữa, còn hướng về phía Mộc Lạp Lạp vẫy vẫy tay: “Đến ngồi đi.
44 Trước đây Phó gia và Mộc gia vốn có hôn ước, chẳng qua hôn ước kia là chuyện của thế hệ trước, hơn nữa còn chỉ là ước hẹn ngoài miệng mà thôi, cho nên Phó gia thờ ơ đối với ước định kia.
45 Thanh danh lúc trước của Mộc Lạp Lạp tuyệt đối nổi tiếng ngàn dặm, đương nhiên cũng không phải là mỹ danh gì, thậm chí hầu như đều là tin tức mặt xấu của cô.
46 Mình và Phó Cảnh Phi là quan hệ thế nào?Phó Ngộ khom người, ý cười không ngừng toả ra từ khoé mắt, vui vẻ nói: “Cô thật sự không biết tôi?”Mộc Lạp Lạp: “… Tại sao tôi phải biết anh?”Phó Ngộ thu hồi vẻ tươi cười: “Chỉ đùa chút thôi, cô không biết tôi mới là bình thường.
47 Phó Cảnh Phi điện thoại nói chuyện công việc xong thì từ phòng sách đi xuống lầu, mới vừa trên thang lầu liền thấy Phó Ngộ nghiêng người tới gần Mộc Lạp Lạp, và còn đưa bàn tay khoác lên trên vai của cô.
48 Gần như chỉ khẽ dùng sức, Mộc Lạp Lạp liền theo động tác của Phó Cảnh Phi mà ngã về phía anh, tiếp đó cả người đều ngã xuống trong lòng của anh. Ngã vào trên người Phó Cảnh Phi, khuỷu tay chống trên lồng ngực anh, khuôn mặt cách Phó Cảnh Phi gần đến có thể ngửi được mùi thơm thảo mộc nhàn nhạt ở trên người anh, hình như là mùi của một loại sữa tắm, rất dễ chịu.
49 Mộc gia là nơi cô từ nhỏ lớn lên, nhưng cái nơi mà cô đã từng yêu quý nhất lại chỉ cho cô tuyệt vọng vô tận vào thời điểm cuộc đời cô khó khăn nhất. Ở nơi đó từng xảy ra tất cả ký ức tốt đẹp nhất, đến cuối cùng chỉ còn lại hồi ức khiến người ta đau khổ.
50 Cô nói những lời này không có ý gì khác, cũng chỉ buộc miệng nói ra theo bản năng. Dù sao người mà mỗi ngày đều gặp lại đột nhiên đi vắng, không quen cũng phải thôi.
51 Văn kiện đúng là cô đã làm xong trước khi tan sở ngày hôm qua, tốn của cô gần cả một ngày. Đương nhiên cũng bởi vì hôm ấy có quá nhiều đồng nghiệp tìm cô làm chuyện lặt vặt khác.
52 “Mộc Diệp, tôi đều làm dựa theo lời của cô. ”“Ồ? Thế nào, cô có chụp được tình hình xảy ra lúc đó không? Có phải con tiện nhân kia rất tức giận? Sau đó ầm ĩ một trận lớn?” Lúc nói lời này, Mộc Diệp đang làm móng tay, ả nhìn mình ở trong gương, cười vô cùng đắc ý.
53 Một buổi tối nào đó, Mộc Lạp Lạp đã nhờ vả Phó Cảnh Phi, bảo anh phái người giúp cô điều tra một chuyện, đương nhiên là có liên quan với Mộc Diệp. Tuy nhiên, Mộc Lạp Lạp trong quá khứ cũng chưa kịp hiểu rõ ràng những điều cô muốn biết thì đã chỉ còn lại một vong hồn.
54 Cô nhanh chóng đi theo Ric, nhưng vẫn cẩn thận duy trì khoảng cách. Sau đó cô rốt cuộc nghe được điều mình muốn nghe. Trong góc khuất, Ric đứng ở đó gọi điện thoại.
55 Trước khi Mộc Lạp Lạp bị mang đi, biểu cảm trên mặt cũng không có gợn sóng cùng biến hoá gì, cô chỉ nhàn nhạt hỏi: “Các người là ai?”Một trong những người vạm vỡ đó cười lạnh, giữ lấy bả vai cô: “Có lời gì đợi lát nữa hẵng hỏi, bây giờ đi theo chúng tôi một chuyến trước.
56 “Tài liệu? Ông nói tài liệu gì, tôi không rõ ông đang nói cái gì. ” Mộc Lạp Lạp không sợ hãi chút nào nhìn người nói chuyện. Dù sao cũng là chuyện cô không hề làm, cho dù Mộc Diệp đã tạo ra một ít chứng cứ giả để cung cấp bằng chứng gắn liền với cô.
57 Nể tình Mộc Diệp?Mộc Lạp Lạp nghĩ, đây nhất định là chuyện tiếu lâm nhất mà cô đã nghe được từ lúc sống lại tới nay. Chỉ bằng quan hệ kẻ thù không đội trời chung giữa cô và Mộc Diệp, Thẩm Văn Xương lại có thể nói ra lời nể tình Mộc Diệp mà huỷ bỏ khởi tố cô như vậy?Chẳng lẽ hắn cho mình là đấng cứu thế, đứng ở trên cao nắm giữ sự sống chết của cô sao?Sự trào phúng trong lòng Mộc Lạp Lạp dần dần viết đến trên mặt, cô có chút khinh thường nhìn Thẩm Văn Xương: “Đừng nói bây giờ tôi không phải là người làm ra chuyện tiết lộ bí mật gì, cho dù tôi làm, cũng không cần anh cùng với Mộc Diệp quý báu của anh có bất cứ bố thí gì đối với tôi.
58 Phó Cảnh Phi đến sân bay Heathrow vẫn là bảy giờ tối, nhưng ở thành phố Long đã là rạng sáng ngày hôm sau. Anh chuyển máy bay ở Hồng Kông, bởi vì có một người bạn làm ăn đúng lúc ở Hồng Kông nên hai người có thể gặp mặt đàm phán một mối làm ăn lợi ích khả quan.
59 Vẻ mặt của Thẩm Văn Xương rất khó coi, hắn trực tiếp đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi tới trước người Mộc Lạp Lạp. Toàn bộ đèn trong văn phòng của hắn được bật lên, tương phản mãnh liệt với bóng đêm bên ngoài.
60 “Thiếu gia, trên điện thoại di động của Mộc tiểu thư có gì đó, chắc là cô ấy hy vọng chúng tôi nhìn thấy, tôi lập tức gởi cho anh. ”Trước khi gọi điện thoại cho Thẩm Văn Xương, Phó Cảnh Phi đi ra sân bay, ngồi lên chiếc xe đã sớm chờ ở nơi ấy, sau đó trên điện thoại di động liền có email của vệ sĩ gởi.