41 Xung quanh lễ đài được thắp bởi ngọn lửa màu đỏ, ỡ giữa là chiếc ghế được làm bằng thủy tinh được kiêu khắc tinh xảo bên trong nó có những luồng ánh sáng khác nhau cứ lượn lờ trong đó.
42 Lần này cậu không còn biết tin vào ai, rất hoang mang, đau đớn tột cùng, ma quỷ như đang tiếp tục lôi kéo cậu về phía hắn, hắn vẫn tiếp tục dụ dỗi cậu.
43 Một buổi sáng đẹp trời với tiếng chim hót líu lo trên vòm cây, nắng dịu nhẹ, làn hương lan tỏa xung quanh, ông mặt trời chiếu gọi và trên giường có một người nằm ngủ ngon lành.
44 - Được – anh nhìn thẳng mặt cậu mà nói – vậy thì anh sẽ dọn qua ở chung với em – Tử lại cười. - Không. - Hết thời gian, quyết định đã được thông qua, anh sẽ về với em ngay ngày hôm nay – con mồi đã cắn câu.
45 - …. – cậu chạnh lòng vì mình không thấy xứng với anh nên im lặng làm thinh. - Đói lắm rồi phải hông – nhìn cậu với ánh mắt cực kì tình cảm, nhìn chị nhân viên bước ra – chị ơi cho em 2 tô phở bò viên.
46 Còn về phần của các vị thần họ rút ra một điều rằng tình yêu là một thứ mà tạo hóa ban tặng không có lí do gì mà ngăn cấm, nếu ngăn cấm thì sẽ nhận lấy những hậu quả không lường.
47 Nói tới đây thì bỗng nhiên nước mắt của cậu rời xuống lắm lem khuôn mặt, những giọt nước mắt của sự ngỡ ngàng của sự vui sướng và cả sự hạnh phúc. Cậu như không tin vào nhũng gì đang diễn ra trước mắt mình, lúc về còn buồn vì không có anh nhưng giờ thì anh ở bên cạnh nói những lời đường mật mà ngọt ngào.
48 Trời đã vào thu từng cơn gió nhẹ thoãng qua khiến cho tâm hồn cậu bỗng thấy nhẹ tươn. Vì những người cậu yêu luôn được hạnh phúc. Nắng trưa chiếu gọi làm cho không khí một chút nóng, xe cộ thì đua nhau chạy tấp nập trên đường, cậu cũng không ngoại lệ, phải bon chen trên đường xá để về nhà sau buổi sinh hoạt cho những sinh viên năm cuối chuẩn bị làm đồ án tốt nghiệp như cậu.
49 Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu – lòng cậu hơi thấy hoang mang. - Tại trung tâm thương mại. - 30 phút nữa tôi sẽ có mặt – cậu đáp. - “Sẽ làm cậu bất ngờ à xem” – cô ta thầm nghĩ.
50 Về phần anh thì hơi ngạc nhiên trước biểu hiện của cậu nhưng rồi cũng ôm và bế cậu lên đặt trên 1 cái bàn gần đó. Lúc này 2 mắt va chạm vào nhau, anh cười rồi trao cho cậu 1 nụ hôn nóng bổng nhất có thể, kết thúc nụ hôn là 1 cái nhìn đám đuối từ phía anh: - Em về khi nào mà để nhà tối thui vậy – anh ân cần hỏi.
51 - Duyên à, chúng ta chuẩn bị làm đám cưới rồi còn gì, không kêu vợ chứ kêu gì, anh năng nỉ em đó tha lỗi cho anh đi, giờ em nói cái gì anh cũng nghe hết – chàng trai cố gắng.
52 Trong lúc anh đi chỉ còn cả 3 ở lại mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng thì có một người phụ nữ xuất hiện và tiến về phòng phẫu thuật cùng với 1 vị bác sĩ, bà ta khóc nức nở và nói: - Mong bác sĩ cứu sống con trai của tôi, nó xảy ra chuyện gì thì gia đình tôi chết mất.
53 Cậu ngồi đó mà khóc như một đứa con nít bị người ta bắt nạt và cũng mai người cậu va chúng chẳng ai xa lạ đó là Hân. Khi Hân nhìn kĩ lại thì mới hay đó là cậu liền ngồi xuống dỗ dành dù không biết chuyện gì đã xảy ra với đúa cháu (em) của mình.
54 Khi cậu yên ổn rồi bà quay về nhưng tới gần chiều thì bà lại vào, tình cờ một vị bác sĩ nữa vừa xem hồ sơ bệnh án của cậu với đôi mắt hơi hốt hoảng. Bà đến bên phòng và lại hỏi vi bác sĩ nhưng lần này làm cho bà ngạc nhiên hơn khi thấy vị bác sĩ ấy : - Có phải Giao không ? – bà lên tiếng trước.
55 Nãy giờ đứng quan sát đứa con mình nãy giờ, bà thừa biết tính nó như thế nào, có điều chuyện nó yêu một người con trai thì quá là bất ngờ đối với bà, là 1 người phụ nữ hiện đại sống trong một xã hội đang cởi mở cũng không quá khắc khe với chuyện tình cảm con cái vì bà biết tìm kiếm 1 người để yêu thương thật sự rất khó, con cái hạnh phúc thì bậc làm cha làm mẹ như bà cảm thấy cũng vui lây.
56 Trước đôi mắt của người anh trai nuôi của mình Duyên cũng có phần sợ hãi vì chưa thấy anh nhìn mình với đôi mắt như vậy, đúng là khi yêu thì mọi chuyện sẽ khóc, cô cười rồi nói một cách nhẹ nhàng: - Cậu tên Trúc Nhân, tên đẹp đó, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Dương Mỹ Duyên là em gái của người cậu yêu là Dương Tử, tôi và anh ấy là anh em với nhau nên dĩ nhiên là không có chuyện anh Tử là chồng sắp cưới của tôi, còn chuyện cậu nghe và thấy hôm bữa thì chỉ là một màn kịch được tôi tự biên và nhờ anh Tử diễn dùm để chọc tức chồng sắp cưới của tôi, vì tôi và chồng tôi có một chút rắc rối.
57 - Phải con của chúng ta – anh đặt tay vào bụng của cậu – nó chính là kết tinh tình yêu của anh và em – anh cười. - Sao có thể như vậy được – cậu không tin điều mà anh nói và nhìn thấy trong bệnh án anh đưa.