21 “Lập Hân! Lập Hân!. . . ” Lập Hân nghe thấy có rất nhiều người đang gọi cô, trong đó có tiếng gọi đầy sợ hãi của Hiểu Đồng. “Lập Hân mà có chuyện gì, tớ sẽ không tha cho cậu!” Tiếng Hiểu Đồng đang cao giọng mắng ai đó.
22 “Jun, cậu đợi tớ với!” Một cô bé tóc ngắn chạy theo sau cô bé có hai bím tóc. “Lập Hân, cậu gọi tớ à?” Jun quay lại và dừng lại đợi cô bé tóc ngắn kia.
23 “Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại khiến Lập Hân tỉnh giấc. Cô mơ màng nhìn xung quanh, đây là phòng của cô. “Làm sao mình về nhà được nhỉ?” Chẳng phải cô đang hát karaoke với lũ quỷ kia, sau đó cô ngủ quên, sau đó đến nửa đêm trời mưa…Bỗng cô nhớ đến chuyện nửa đêm hôm qua, mặt Lập Hân đỏ lên.
24 Lập Hân hài lòng nhìn vào gương. Trong gương là cô gái mặc chiếc váy trắng, mái tóc mọi khi được cột cao, hôm nay được tết lại gọn gàng sang một bên, gương mặt được trang điểm nhẹ, chiếc môi hồng khẽ cong lên để lộ chiếc lúm đồng tiền.
25 Tôi sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, bố tôi là tổng giám đốc của một công ty thời trang, mẹ tôi từng là giáo viên dạy nhạc nhưng từ khi kết hôn với bố thì nghỉ việc.
26 “ Chúc Jun sinh nhật vui vẻ. ” Chỉ câu đầu tiên đã khiến lòng Hiểu Đồng run lên, nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt trên môi Lập Hân, cô tiếp tục đọc. “Jun của anh đã 21 tuổi rồi!Jun trưởng thành thật rồi, chắc hẳn bây giờ em đã rất xinh đẹp.
27 Những cơn gió nhẹ lướt qua khiến những chiếc lá va chạm vào nhau tạo nên âm thanh duy nhất trên con đường này, màng sương mỏng giăng khắp nơi khiến cho khung cảnh nơi này càng trở nên mơ hồ và cô tịch.
28 Đứng quan sát từ xa, Henry giật mình khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt rời khỏi của Iris, anh không nén nổi tò mò bước lại gần cô gái đang đứng bên cạnh cây phong.
29 Mùi hương thoang thoảng từ cỏ cây cùng với âm thanh của những chú chim rừng, hơi thở từ thiên nhiên khiến lòng người thoải mái. Đây là cảm giác đầu tiên khi Lập Hân tỉnh dậy, cô chớp mắt nhìn trần nhà, trên trần nhà là những ngôi sao dạ quang, nếu lúc này là ban đêm thì chắc sẽ sáng rực rỡ như bầu trời đêm.
30 Không khí se lạnh, mưa phùn kèm theo từng lớp sương mỏng như đang rơi xuống tạo thành từng mảng trắng xóa, thêm vào đó là bầu trời bị che phủ bởi những ám mây xám khiến khung cảnh càng thêm mù mịt.
31 Sau khi ăn tối xong, Lập Hân rửa bát còn Iris đứng bên cạnh lau chúng và đặt vào tủ. Không khí hài hòa và ấm áp giữa hai người như bao phủ cả căn biệt thự.
32 Đang say giấc nồng thì bỗng hơi lạnh xọc vào khiến cơn buồn ngủ của Hiểu Đồng giảm mất một nửa. Mơ màng mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt đang cười đến vui vẻ của Iris, chưa bao giờ cô muốn đánh người như lúc này.
33 Âm thanh điên loạn cùng hiệu ứng ánh sáng, nơi đây được gọi là thiên đường vì khi vào nơi này bất kể là ai có thân phận gì đều không quan trọng, quan trọng là có thể điên cuồng đến mức nào.
34 Nhìn thấy Iris bế Hiểu Đồng đang say mèm, Lập Hân vội vàng mở cửa xe đỡ Hiểu Đồng vào. Vừa nhìn thấy Lập Hân, Hiểu Đồng nhanh chóng ôm lấy, miệng lại tiếp tục nói ra những từ ngữ không rõ ràng: “Jun ơi… Jun à… Thì ra cậu ở đâu.
35 “Cậu nói xem chúng ta nên làm gì để xả stress đây?” Sau khi bước ra khỏi phòng thi, Lập Hân phấn khởi khoác vai Hiểu Đồng. Hiểu Đồng mang balo lên vai quay sang dùng ánh mắt khó lường nhìn Lập Hân: “Tất nhiên là về nhà rồi, chúng ta nên về nhà, về nhà là có thể xóa được căng thẳng ngay.
36 Có những mong ước mang tên “bắt được”, bắt được khoảng khắc hạnh phúc, ví như khoảng khắc nhận được phần thưởng, đứng trên bục cao nhìn những người khác ngưỡng mộ rồi ghen tỵ với mình hay chỉ là giây phút được ai đó ôm vào lòng.
37 “Mang vào đi. Dạo này nhiệt độ xuống thấp, rất dễ bị cảm. ” Sau khi về đến nhà, Lập Hân và Iris vội mang mọi thứ đặt trên bàn phòng bếp. Chẳng biết từ lúc nào Iris đã đi lấy một đôi dép bông mang trong nhà đặt bên cạnh chân Lập Hân, Lập Hân cong môi mang vào thì một cốc nước ấm xuất hiện trước mặt cô.
38 Bữa tiệc vẫn tiếp tục và dường như mọi bí mật đều đang trong dòng dịch chuyển chầm chậm hé mở… Và rồi bùng nổ thành tia sáng chói mắt nhất, rực rỡ nhất và cũng đau thương nhất… Tổn thương không ngừng sẽ khiến trái tim trở nên càng kiên cường… hay vỡ nát, liệu ai có thể đảm bảo rằng bản thân sẽ đối diện nó… hay tìm cách trốn chạy theo cách bi quan nhất.