41 Suy nghĩ lúc lâu mặt hắn hiện lên vẻ tốt đẹp.
-Còn có ‘Huyết Hà pháp quyết’ ta sao lại quên nó.
Nhìn Linh Tôn, Vương Lăng mở miệng:
-Không biết cái này có giải quyết vấn đề của ta được hay không.
42 Nhìn lại tên hộ vệ còn lại. Vương Lăng nói:
-Ngươi đi kiếm một nơi để ta chôn cất Phù Linh
-Vâng.
Tên đó vừa nói xong một ánh kiếm xuyên qua người hắn, hắn quay đầu lại nhìn Vương Lăng lộ vẻ không hiểu, Vương Lăng cũng không cần hắn hiểu trực tiếp hấp thu linh lực đối phương, Vương Lăng cảm thấy bản thân cơ thể linh lực có chút tăng.
43 Theo như hắn biết thì Bạch Mao Ưng đáng lẽ là lông màu trắng chẳng lẽ đây là biến dị, Vương Lăng đại hỉ, nếu hắn có được Bạch Mao Ưng biến dị đồng nghĩa sau này sẽ có một trợ thủ nguyên lực cảnh giới bên cạnh thậm chí thần lực.
44 Thấy người trong lòng bị ôm vào lòng người thanh niên kia tức giận căm hận nhìn Vương Lăng:
-Ngươi có biết liêm sỉ không. Mau buông nàng ra nếu không đừng trách ta.
45 Không đợi bạch lão mở miệng, Hàn bắc Nguyệt ánh mắt u oán nhìn Tô Dịch.
-Chuyện phu thê chúng ta không cần vị cô nương này quan tâm.
-Ai là cô nương.
46 Bạch lão theo sau hai tên hộ vệ bên cạnh Tô Dịch thấy bọn chúng chỉ đi thẳng không khỏi lấy làm kì, lão nghe 2 người nói chuyện cuối cùng cũng hiểu.
-Ngươi nói xem tiểu thư kêu chúng ta đi về hướng này thế mà đi cả nửa tiếng một chút cảm ứng cũng không thấy.
47 Vương Lăng trốn thoát thành công khiến hắn vui vẻ không thôi, hắn tùy tiện nằm một gốc la liệt trên đất, cơn đau đớn lại kéo tới, hắn đã quen với việc này nên cũng không quá đáng sợ.
48 Tô Dịch cơ thể đã dừng run rẫy, ánh mắt hướng về phía trước nhìn lại.
Hình ảnh mà nàng luôn mong muốn xuất hiện.
Lúc này nàng đang nghĩ bản thân đang mơ tưởng, nàng chỉ muốn giấc mơ này kéo dài mãi mãi đừng để nàng đối mặt với sự thật tàn nhẫn kia.
49 Vương Lăng về lại khách sạn. Tử Y Tiên thấy Vương Lăng bình an trở về vui mừng nở nụ cười, nhưng thấy hắn mang về cả đám nữ nhân trong đó có một người tuyệt sắc nụ cười biến mất trong lòng lại nổi lên sự lo lắng.
50 Nghe xong kế hoạch của Tô Dịch, Vương Lăng cũng phải công nhận mưu kế của nàng rất lợi hại, tỉ mỉ hơn những gì hắn đang nghĩ. Vương Lăng vui vẻ về phòng ngủ tiếp quên cả ăn cơm.
51 Hắn không ngờ tên thủ lĩnh lại khôi phục linh lực nhanh như vậy, ‘Nhuyễn Hợp Hương’ cơ bản là một trong những vũ khí tạo nên uy danh Vạn Độc Môn không phải dễ dàng giải độc như vậy.
52 Nàng nhìn Vương Lăng đánh giá nam nhân trước mặt, do hắn còn mang mặt nạ nên nàng chỉ thấy một tên tướng mạo vô cùng bình thường, dễ dàng gặp bất cứ đâu còn có chút hèn mọn.
53 Vương Lăng cười nhìn Bạch Đồ, hai mắt híp lại:
-Cái này, dĩ nhiên là đến để thu phục ngươi rồi.
-Hoang đường. Dựa vào bản lĩnh của ngươi.
-Ngươi có thể thử.
54 Theo Vương Lăng biết thì Huyết Linh đoàn có hơn 200 người còn quân đế quốc đến 1000 người.
Địa hình xung quanh doanh trại toàn là rừng cây bằng phẳng, có thể đánh du kích tổn hại lực lượng địch, gió thổi theo hướng bìa rừng cũng có lợi dùng ‘Nhuyễn Hợp Hương’.
55 Vương Lăng lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm, lời nói của hắn thực sự đem lại rất nhiều ích lợi.
Đầu tiên giúp cho quân đội đế quốc rút lui, giải trừ nguy cơ cho Huyết Linh đoàn, không gây thù với Mạn Đà đế quốc.
56 Vương Lăng cũng phiền muộn nhưng nhớ đến có việc cần làm nên cáo từ đi tìm Vương Khiết.
Vương Khiết biết Vương Lăng quay về nên vui mừng cho hắn vào thư phòng.
57 Vương Lăng đến chỗ Gia Nộ thì thấy vẫn như thường một ông lão đang nằm trên bàn ngủ. Nghe tiếng bước chân, Gia Nộ mới lên tiếng:
-Ngươi đã về. Thế nào, có tìm được dị hỏa không.
58 Thấy Vương Lăng quăng nguyên trái bơ vào mặt, đám người trong đó Lục Hải bực dọc đến ngay trước mắt Vương Lăng.
-Thật không ngờ ngươi lại nghèo đến nỗi phải ngồi bàn thường dân.
59 Đám thủ hạ vừa chạm vào người Vương Lăng thì hắn càng thêm lăn lộn, miệng không ngừng rên rỉ đầy đau đớn. . Cả đám người há hốc trợn mắt nhìn hắn, không ngờ lại có tên vô sỉ như vậy,
-Ngươi còn không đi bọn ta giúp ngươi nha.
60 Vương Lăng mệt mỏi luyện tập đến tối, bụng hắn kêu réo nên hắn nhanh chóng đi ăn, hắn vừa ăn vừa nghĩ đến việc đến gặp Đông Phương tiểu thư kia, trong lòng không hiểu sao có chút phấn khích.