121 Bà Thích nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, lại nhìn giỏ hoa quả nhập khẩu giá cả xa xỉ ở bên cạnh, kỳ quái hỏi: “Chàng trai, có phải cậu tìm nhầm người không?”“Không nhầm ạ.
122 Thích Vi Vi dìu mẹ ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe taxi. Cô không thể nào ngờ rằng bác sĩ lại dễ dàng đáp ứng ẹ xuất viện vài ngày. Cô cảm thấy sắp không thở nổi, lòng thật buồn bực.
123 Nhìn thấy Đàm Tiếu Tiếu rất tức giận, Phương Thải sửng sốt. Lúc này mới phát giác chính mình nói sai rồi, vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, cô Đàm.
124 Tâm tình Thích Vi Vi rất tốt, nằm ở trên giường không cách nào ngủ được, nhìn mẹ giống như đã ngủ say, lặng lẽ rời giường đi đến phòng vệ sinh lấy điện thoại di động ra.
125 Bà Thích thấy mấy ngày nay sắc mặt Vi Vi luôn rất khó coi, hỏi cô cái gì cô đều nói không có chuyện gì. Mãi cho đến hôm nay xem báo mới hiểu được vì sao cô lại không vui, thì ra là Uông Hạo Thiên phải kết hôn, cô chắc đã sớm biết.
126 Daisy đi vào khách sạn, nhìn thấy trong phòng khắp nơi đều là hoa hồng, cùng với bong bóng đủ màu, còn có chữ Hỷ đỏ thẫm trên giường thì vui sướng không nói nên lời.
127 Đang ở văn phòng, Lý Tường đột nhiên nhận được điện thoại của Thích Vi Vi nói Tiếu Tiếu cùng Phương Thải bị tai nạn, đang ở bệnh viện. Anh bỏ điện thoại xuống chạy tới bệnh viện.
128 Thích Vi Vi về đến nhà liền nhìn thấy xe anh trước cổng, anh đang tựa ở nơi đó chờ mình. Cô xoay người muốn né tránh nhưng ngay lập tức đã bị anh bắt được:"Em rốt cuộc là nổi giận chuyện gì vậy hả?" "Không có, Hạo Thiên, chúng ta chia tay đi!"Thích Vi Vi nhìn anh, nét mặt mỉa mai.
129 Uông Hạo Thiên ôm lấy mỹ nhân bên cạnh, vừa bước chân vào, điều nhìn thấy đầu tiên chính là ánh mắt như đang cười của cô. Cô và Hoàng Thiên Tứ đang chụm đầu nói gì đó với nhau xem ra thật vui vẻ, ánh mắt lập tức dâng lên lửa nóng nồng đậm, bước chân nhanh hơn về phía đó.
130 “Uông tổng, giám đốc Sở, tôi xin kính hai vị ly này, cảm ơn sự chiếu cố của hai vị, cũng hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. ” Quản lý đứng lên cầm ly rượu uống cạn trước.
131 Uông Hạo Thiên ngồi ở sô pha nhìn tờ báo trong tay. Đã ba ngày nay Daisy không xuống lầu, anh cũng không đi quấy rầy cô, anh hy vọng cô có thể tự hiểu rõ bản thân mình, cũng là buông tay với anh.
132 Hoàng Thiên Tứ cắn răng, thân thể run run, môi muốn nói lại không thể phát ra lời. “Thiên Tứ, anh làm sao vậy?” Thích Vi Vi thấy anh như thế liền hoảng hốt, không biết làm gì …“Vi Vi, mau lên, mau gọi xe cấp cứu đi.
133 Vài ngày sau, ở văn phòng của bác sĩ. “Cô Thích, kiểm tra kết quả của cậu Thiên Tứ đã có. ” Bác sĩ đem một báo cáo đặt trên bàn, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.
134 Uông Hạo Thiên lái xe một vòng ở quảng trường mới thấy cô ngồi ở trên bậc thang, lập tức xuống xe đi về phía cô. “Sao lại vậy? Rốt cuộc em bị sao vậy?” Anh đứng ở trước mặt cô, trên mặt cô đầy nước mắt khiến anh đau lòng, anh thay cô lau đi nước mắt.
135 Thấy cô sốt ruột không biết làm sao, Uông Hạo Thiên nhắc nhở: "Gọi điện thoại đi, tuy rằng anh ta không nhất định bắt máy. ” Lúc này Thích Vi Vi mới phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi, nhưng đúng là anh đã khóa máy.
136 Nhận ra môi cô sắp chạm vào mình anh đột nhiên đẩy cô ra, anh không cần, không cần cô thương hại anh. Thích Vi Vi mở to mắt nhìn anh“Thiên Tứ, anh không thích em sao? Anh không yên em sao? Sao anh lại…?”“Không, anh yêu em.
137 Uông Hạo Thiên lay mạnh tay cô, giận dữ nhìn chằm chằm: “Vậy còn anh? Em cho cậu ta hy vọng sống tiếp. Vậy còn anh, em khiến nó dập tắt sao? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không ? Em có biết anh vẫn luôn cố gắng đòi công bằng về cho em không, vì sao em lại như vậy, sao em lại buông tay?!”“Em biết, em biết mà.
138 Hoàng Thiên Tứ ngồi trên giường suốt một ngày, anh nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được mình lại bị loại bệnh này. Anh cũng không làm chuyện gì sai trái mà lại bị ông trời trừng phạt như vậy.
139 Hoàng Thiên Tứ ôm lấy cô đột nhiên ngất xỉu: “Vi Vi, em thế nào rồi?” Không dám nghĩ nhiều, ôm cô chạy xuống lầu gọi taxi. Đứng ở giường bệnh khẩn trương nhìn bác sĩ kiểm tra cho cô, trong lòng lo lắng, cô ngàn vạn lần đừng sinh bệnh nha.
140 Là một số điện thoại lạ, Hoàng Thiên Tứ định từ chối nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, có khi là điện thoại của khách hành gọi, “Xin chào!”“Chào cậu, xin hỏi cậu có phải là Hoàng Thiên Tứ không?” Điện thoại truyền tới giọng nói đầy lo lắng.