101 Trong Tử Uyển “Nương nương, người không đợi vương sao?”Tiểu Ngọc thấy nàng cởi áo khoác chuẩn bị ngủ, kỳ quái hỏi. “Ừ, không đợi, đêm nay vương sẽ không tới.
102 “A……………”Lại là một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Sau đó y phục trên người hắn lập tức nát rơi lả tả, con ngươi Nguyễn Nhược Khê trong nháy mắt to ra, xuất hiện ở trước mắt rõ ràng là cái đầu hay giả vờ thịnh nộ, thần bảo vệ mà trăng rằm mỗi tháng sẽ xuất hiện trước mắt mình.
103 Ngự thư phòng. Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm Phượng Minh ở đối diện. “Vương, vì người, ta không thể không làm như vậy. ”Phượng Minh cũng không trốn tránh chút nào, đôi mắt không có một chút sợ hãi đối mặt với hắn, biết hắn trách mình tự tiện mang nàng đi gặp hắn, khiến nàng biết chân tướng.
104 Nguyễn Nhược Khê muốn gặp Phượng Minh, khiến Tiểu Ngọc đợi ba bốn ngày, đáng tiếc cũng chưa thấy hắn. “Nương nương, quốc sư hôm nay không có vào triều.
105 Tiểu Ngọc ở một bên thiếu chút nữa vì nương nương vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng sợ nương nương sẽ mềm lòng đồng ý với các nàng chứ. Nhìn thấy sắc mặt các nàng trong nháy mắt trở nên xấu hổ lúng túng, Nguyễn Nhược Khê lúc này mới giải thích nói:“Ta hiểu tâm tình cùng cảm thụ các ngươi, dù sao đó cũng là người nhà của các ngươi, nhưng các ngươi cũng biết vương hoàn toàn sẽ không thay đổi chủ ý, đây không chỉ là chuyện phạm sai lầm đơn giản, mà là lũng đoạn triều chính, nói dễ nghe, có truy cứu hay không thì đây cũng là chuyện của triều đình, có lẽ còn có rất nhiều chuyện chúng ta không biết, hoặc là không thể tưởng tượng được, cho nên ta sẽ không giúp các ngươi làm vương khó xử, nếu để ta lựa chọn, ta sẽ đứng ở bên người chàng.
106 Theo đường chỉ dẫn, Nguyễn Nhược Khê mang theo Tiểu Ngọc rốt cục đi tới phủ quốc sư Phượng Minh. Đứng ở cửa, Tiểu Ngọc đi ra phía trước đập cửa. Rất nhanh cửa được mở ra, một người hầu đi tới, nhìn nàng một cái hỏi:“Tiểu thư, các ngươi tìm ai?”“Xin hỏi quốc sư có nhà không? Ta là cung nữ của Vũ nương nương trong cung tìm quốc sư có chuyện quan trọng, phiền ngươi thông báo một tiếng.
107 “Kỳ thật rất đơn giản, lúc trước Vũ Huyền Di sử dụng máu căm hận nguyền rủa, như vậy bây giờ liền muốn dùng máu yêu thương khắc sâu trong lòng, vào đêm trăng tròn vương biến thành sói cam tâm tình nguyện vì người mà chết.
108 “Tình yêu, đoán xem ta là ai?”Nguyễn Nhược Khê lặng lẽ từ phía sau bịt mắt hắn lại. “Còn cần đoán sao? Trừ nàng ở hoàng cung này còn ai to gan dám bịt mắt ta như vậy.
109 Ngự thư phòng. “Thần tham kiến vương. ”Phượng Minh đi vào quỳ xuống đất hành lễ nói. Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở nơi đó, vẻ mặt tái mét, phẫn nộ nhìn hắn, không nói một lời.
110 Tình yêu ngày càng thêm ngọt ngào, thời gian lại trôi qua rất nhanh, loáng cái đêm trăng tròn lại tới. Nguyễn Nhược Khê rùng mình mở mắt liền thấy chỗ bên cạnh trên giường đã là khoảng trống, đứng dậy, tìm y phục trắng hắn cấp cho nàng, để Tiểu Ngọc trang điểm ình thật đẹp.
111 Nhìn y phục trắng noãn nhiễm đỏ trên đất, bên tai lại nhớ câu nói kia của nàng. “Nếu chàng lại khiến ta hôn mê, như vậy lần sau ta sẽ không chút do dự chết ở trước mặt chàng.
112 “Hoàng thúc muốn xem cái gì?”Thân thể Tây Môn Ngọc cứng đờ, vội vàng buông cánh tay của nàng ra, quỳ trên mặt đất hành lễ nói:“Thần tham kiến vương. ”“Hoàng thúc, đứng lên đi.
113 Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thân ảnh buồn bã rời đi ngoài cửa sổ kia, đôi mắt thêm mấy phần không đành lòng cùng áy náy, nắm chặt chén rượu trong tay, nhưng hắn không thể mềm lòng, đây là kết quả hắn muốn.
114 Đi trên đường kinh thành phồn hoa, Nguyễn Nhược Khê rất nhẹ nhàng, rất tự tại, rất tự nhiên kéo tay Tây Môn Lãnh Liệt, giống như đôi tình nhân đang trong thời gian nồng thắm, Tiểu Ngọc cùng Tiểu Lí Tử đi phía sau bọn họ cách đó không xa.
115 Sẽ có người thắc mắc lúc thì LT gọi NK là nàng lúc là ngươi, ta nói luôn là bởi lúc trêu chọc lúc tức giận sẽ có cách xưng hô phù hợp“Ngươi, ngươi sẽ không làm thực chứ.
116 Đêm khuya yên tĩnh, Nguyễn Nhược Khê không có một chút buồn ngủ, nếu Tây Môn Lãnh Liệt không tìm thấy mình thì làm sao bây giờ? Nàng phải tự nghĩ cách rời đi, nhưng nên rời đi như thế nào? Ai, thở dài, đứng dậy mở cửa sổ, muốn hít một hơi không khí mới mẻ, lúc này mới phát hiện, a, bên ngoài cư nhiên không ai đem canh giữ, trong lòng mừng thầm một chút, thật tốt quá, vậy chẳng phải là nàng có cơ hội đào tẩu, cẩn thận quan sát bốn phía một chút, không phát hiện một bóng người, lúc này mới yên lòng, Nói liền làm, nàng cố gắng dựa vào trí nhớ hồi tưởng đường lần trước rời đi, ám xử (người ở trong chỗ tối) ở một bên đi ra ngoài.
117 Tây Môn Lãnh Liệt ngồi một mình trong ngự thư phòng, tấu chương trước mắt giống như để chưng bày, trong đầu đều là hình ảnh Nguyễn Nhược Khê, nàng có khỏe không? Có sợ hãi hay không? Có nhớ mình hay không?Hóa ra ngày không có nàng, không thú vị như vậy, hoàn toàn không có sức sống.
118 Trong phòng, Nguyễn Nhược Khê mở to mắt lập tức từ trên giường đứng dậy, mở cửa chạy ra bên ngoài? Thấy ánh trăng trên bầu trời cao, thân thể lay động vài cái, nàng biết cái gì cũng đã chậm, Tây Môn Lãnh Liệt lúc này hẳn đã biến thành sói rồi.
119 Ngồi ở trên xe ngựa, Nguyễn Nhược Khê gắt gao tựa vào trước ngực hắn, xa nhau mấy ngày giống như mấy năm vậy. “Nhược Khê, nàng vẫn khoẻ chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt kỳ thật rất muốn hỏi, mấy ngày nàng ở chung với Lăng Tiêu đã xảy ra việc gì không? Vì sao hắn cảm thấy Lăng Tiêu không hề giống như trước đây?“Không khỏe.
120 Lông mi khẽ động, Nguyễn Nhược Khê chậm rãi mở to mắt, liền cảm thấy cả người mình vô lực, đầu cũng đau nhức. “Nương nương, người tỉnh rồi. ”Tiểu Ngọc thấy nàng mở mắt, liền hô lớn, giọng điệu mang theo kinh hỉ.
Thể loại: Huyền Huyễn, Võng Du, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50