21 “Vụ án mưu sát kia không phải mới xảy ra gần đây. ”Lời Ô Hiểu Dạ nói kéo lực chú ý của A Lãng về, anh sửng sốt, “Không phải gần đây?”“Không sai. ” Hiểu Dạ gật đầu, chỉ ra: “Người bị hại cầm theo túi mua hàng, có một tờ báo Newyork Times vừa mua còn chưa mở ra.
22 Không thấy cô đâu nữa. Sáng sớm tinh mơ khi chạy bộ về, cô gái kia đã biến mất. Cô không ở phòng bếp ăn sáng như bình thường, cũng không ở phòng khách và trong phòng cô.
23 Phượng Lực Cương mất thăng bằng, hơi lảo đảo. Vốn như thế này anh vẫn có thể đứng vững, nhưng tên xấu xa kia khi đi qua anh lại thuận tay đẩy anh một cái.
24 Anh và Phượng Lực Cương ngồi ở phòng khách dùng webcam trên máy tính họp với người trong công ty họ. Lén liếc mắt nhìn anh, cô lại nâng tay sờ sau gáy.
25 Trăng tròn khiến thủy triều dâng cao. Cô ngủ thật sự không an ổn, giấc mơ hỗn loạn không ngừng. Chỉ là mơ thôi, cô biết, nhưng nó vẫn quấy nhiễu cô. Cô cảm thấy rất nóng, miệng rất khô, mồ hôi thấm ướt áo ngủ của cô.
26 Sau đó anh dừng lại. Anh nhìn thấy cô. Như Nhân thở hổn hển, không phát ra tiếng. Cô không nên ở đây, nhưng cô cũng không muốn rời đi. Cô khát vọng anh, muốn anh, cô không thể suy nghĩ được gì, dục vọng nóng bỏng ở ngực khiến cô đói khát đau đớn không thôi.
27 Sự thật chứng minh, anh giống người kia, vĩnh viễn chỉ nghĩ cho bản thân. A Lãng chua sót nghĩ, buông khăn lông xuống, đứng dậy bắt buộc mình đi ra ngoài.
28 Cô càng nói càng nhỏ, càng ngày càng thẹn thùng. “Không chỉ của anh, còn có em. . . . . . ”Anh không thể ngờ được, nhưng cũng có thể giải thích được một phần tình huống, anh ở cạnh phụ nữ chưa bao giờ không khống chế được như đêm nay.
29 Anh mới là kỳ tích. . . . . Mà em luôn luôn yêu anh. . . . . . Trong giây phút đó, khi nghe thấy cô nói ra khỏi miệng anh mới thật sự biết cho đến bây giờ anh muốn gì từ cô, muốn theo đuổi đáp án gì.
30 Sương tan đi. Trời dần dần sáng. Chân trời phía đông nơi giao nhau giữa ngày sáng và đêm tối có một ngôi sao sáng ngời lấp lánh. Phòng của anh có thể nhìn thấy biển.
31 Sau khi sương mù tan, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây. Vừa mới sáng sớm, Phượng Lực Cương huýt sáo, tâm trạng vui vẻ xuống nhà đi vào phòng bếp.
32 Chú chim màu đen có đôi chân màu vàng linh hoạt đi lại trên thảm cỏ sân điền kinh. Nó nhìn đông rồi lại nhìn tây, cái đầu nho nhỏ co duỗi, thỉnh thoảng còn có thể dừng lại.
33 Anh đứng trong một căn phòng màu trắng có hoa nhỏ màu hồng phấn trôi bồng bềnh. A Lãng cho rằng cần tốn một ít thời gian, nhưng anh vừa nhắm mắt vào, sân điền kinh đã biết mất, mà cô thì ở trong lòng anh, đỏ mặt, ngượng ngùng xua đám hoa nhỏ màu hồng phấn đi.
34 Trong đôi mắt đen của anh hiện lên vẻ buồn bã, đôi môi mỏng mím lại. Cô nhìn anh, dịu dàng nói: “Em biết anh muốn bảo vệ em. Chuyện anh không muốn em biết, em sẽ không cố ý nhìn lén, cho nên em mới phải hỏi.
35 “Trọng tâm, em phải giữ vững trọng tâm. ”Tầng hầm ngầm, trường luyện võ, có tiếng của người đàn ông vọng lại. “Trọng tâm?” Cô gái hỏi. “Không sai, trọng tâm.
36 Mùa hè. Ve kêu râm ran, ánh mặt trời rực rỡ. Buổi trưa không có gió, những rặng phi lao lá nhọn như kim đứng lặng im như núi. Mồ hôi từ trên người thiếu niên chảy ra, đi qua làn da ngăm đen, thấm ướt lớp đồng phục mỏng.
37 Nhà họ Đồ mở nhà hàng bên bờ biển. Trước kia cậu từng đi qua mấy lần, chẳng qua đều chỉ có thể ở bên ngoài nhìn vào đồ ăn bên trong chảy nước miếng. Theo Đồ Ưng về nhà xong cậu mới phát hiện thì ra nhà hàng này do nhà cậu ta mở.
38 Giận dữ trừng cậu ta, A Lãng nhíu mày, bóp chặt quai túi sách, sải bước đi qua. Tên ẻo lả kia lùi sang một bên, sắc mặt vẫn có vẻ như bị thương. Đáng giận! Phiền muốn chết!A Lãng dừng bước, trừng cậu ta nói: “Fuck! Tôi muốn đại tiện nhưng tôi không có giấy vệ sinh, nhà vệ sinh của cậu có không?”Đồ Ưng ngẩn ra, gật gật đầu.
39 “Đ*t! Ông bảo mày buông tay! Mày nghe không hiểu phải không? Buông tay ra!”Cậu nhảy xuống giường, xông ra ngoài. “Xin ông, tiền này tôi để trả tiền nhà, chúng ta đã nợ tiền thuê nhà mấy tháng rồi ──”“Ông quan tâm chắc! Mẹ nó! Con đàn bà này mày đúng là đáng đánh đòn!”Dưới đèn đường, tên khốn kia thế nhưng lại dám đánh mẹ cậu.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Dị Năng
Số chương: 13