41
- Đại Ngô ông còn phải hỏi câu đó. Chỉ bằng năng lực đột phát của ông, đương nhiên là làm tiền đạo rồi. Phó bí thư cười nịnh nọt: - Đại Ngô từ khoa khác tới, chắc là Dật Phi không biết.
42
Ngô Vũ Thân bình thản ngồi xuống: - Phó bí thư còn không vội, sao chúng tôi phải vội.
Mọi người đều cười, Phó Thủ Tín gãi gãi bộ tóc bóng loáng: - Tôi sao mà không vội.
43
“Hành gia khẽ vươn tay, đã biết được hay không”, những lời này không sai chút nào. Tuy nhiên điều kiện đầu tiên là phải gặp được một hành gia khác, bằng không thì có chút đàn gảy tai trâu, đốt đàn nấu hạc.
44
Ninh Chí Viễn nhìn Lâm Dật Phi, cười: - Tí nữa phải uống với ông anh mấy chén. Hiện tại đã có bốn người đồng ý, Phó bí thư, anh định thế nào?
Phó Thủ Tín cười khan một tiếng: - Chí Viễn, nơi này còn có con gái, người ta chính là…
- Con gái thì sao.
45
Thiếu niên chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lý Băng, nở nụ cười như thường lệ, nhưng trong mắt không còn là sự cô đơn, mà là tình cảm ấm áp: - Đi đường được không?
- Nếu đi không được, anh sẽ cõng em chứ? Bách Lý Băng giống như cười mà không phải cười.
46
Vì đau thương mà khuôn mặt người thiếu nữ biểu lộ đầy vẻ u oán. Nhất thời, hận ý trong mắt sắc nhọn như đao: - Mẹ có thể vì ông ta vô oán vô hối, mẹ có thể vì ông ta chờ đợi vĩnh viễn, mẹ vì ông ta mà mệt mỏi tới thổ huyết, cũng không muốn cho em nói cho ông ta biết.
47
Trong phòng tràn ngập mùi khó ngửi, Quách Hà thiếu chút nữa nôn theo. Cuống quít đi mở cửa sổ, lại đẩy cửa phòng. Vốn định tránh ở bên ngoài hít thở không khí.
48
Lúc Lâm Dật Phi để điện thoại xuống, sửng sốt nửa ngày, mới chậm rãi đi tới thư viện. Vừa nãy dặn dò Bách Lý Băng vài câu, bảo cô hôm nay nên nghỉ ngơi.
49 Lâm Dật Phi về thăm nhà cũng không lâu. Hà Tú Lan vẫn còn nhiều việc phải làm, còn phải đưa cơm cho Lâm Bình. Ngày nào cũng ăn cơm hộp, sao có thể chịu được.
50 Lâm Dật Phi nhìn qua bà ta, sau nửa ngày mới nói: – Cậu ấy đã trả rồi. Con của bác là một người có hiếu, bác cứ yên tâm. À, đúng rồi. Chợt nhớ ra cái gì đó, vươn tay nắm cổ tay của bà ta: – Cháu biết một chút y thuật, dù không tính là tinh thông, cũng không biết có chữa trị cho bác được không,
Bì Nhị ngạc nhiên: – Thật à? Vậy thì tốt quá.