21 Sau khi tất cả tên trên tấm lụa đã được xướng hết, Thích Thập Nhị hắng giọng mở lời: “Giang hồ hào kiệt sảng khoái thẳng tính, lấy đao kiếm giao hữu, dùng võ học giao lưu, không cần phải câu nệ gượng ép, xin các vị cứ đem hết võ học bản thân phô diễn cho mọi người cùng xem, cũng coi như đây là cơ hội để chúng ta cùng lĩnh giáo học hỏi lẫn nhau.
22 Ninh Lãng dù đã tiến ra giữa sân nhưng vẫn chưa động thủ, ngược lại đi đến trước mặt Kim Khuyết Lâu và Thương Bằng Hàn, từ trong lòng lấy ra hai cái bình sứ, đưa cho Kim Khuyết Lâu:“Đây là Tử Phủ tán, có thể trị trương trên mặt, còn đây là Phật Tâm đan, ngươi hòa với nước trong cho Thương cô nương rửa mắt.
23
Trước khi mọi người kịp giật mình hòan hồn trở lại, Mi Như Đại đã lặng lẽ dẫn chúng đệ tử Bách Nghiên cung rời khỏi nơi này, chẳng một ai vì sự ra đi của nàng ta mà tiếc nuối, võ lâm là chốn của những kẻ mạnh nói chuyện, thật sự mà nói, trong đáy lòng mọi người ở đây có phần cảm ơn nàng ta, giúp bọn họ bớt đi một đối thủ mạnh — Lan Thất thiếu!
Lại có người đi tới giữa sân, lại có người tiến ra khiêu chiến, một đợt tỷ thí mới bắt đầu, chỉ có điều một chiêu vừa nãy Thất Thiếu xuất ra quá mức chấn động lòng người, giữa sân cho dù so đấu kịch liệt, cũng khiến người nhìn vào cảm thấy thiếu mất ba phần sức mạnh.
24 Những người trên hành lang xem hết một màn này, trong lòng tự cân nhắc một phen. Thần thái Minh Không xẹt qua vẻ hốt hoảng, tựa như nhớ tới một đoạn chuyện cũ nào đó, Phượng Duệ rốt cục cũng nhìn Liệt Sí Phong, gương mặt bỗng nở một nụ cười kỳ quái, đám người Thu Trường Thiên lắc đầu thở dài nặng nề, Lan Thất lúc này lại không hề trêu đùa nữa, chỉ cười nhẹ nhàng buông một câu “Mỹ nhân có dũng khí nhưng lang quân lại vô tình”, Minh Nhị chen một câu “Tâm sự của Liệt huynh chúng ta sao có thể hiểu được”.
25 “Tiểu sư đệ. ” Tới tận lúc này, Nhâm Khởi mới có thể đến nhìn tiểu sư đệ nhà mình một cái,“Đệ thế nào rồi? vừa nãy thật sự là hù chết sư huynh rồi, ủa, sao mà gầy đi thế này, dạo gần đây gặp phải chuyện khó khăn gì sao?” Hắn một phen xem xét từ trên xuống dưới vị tiểu sư đệ mình không gặp mấy tháng, phát hiện y gầy đi không ít, không khỏi lấy làm lo lắng.
26
“Đại ca, nhìn hắn khổ sở như vậy, chúng ta có nên đi qua không……” Ninh Lãng nhìn bóng người cô quạnh trước mặt mà cảm thấy không đành lòng.
“Không cần.
27
– tình cờ gặp gỡ-
Áo, như tuyết.
Người, như ngọc.
Lại xa xôi cách trở không thể chạm tới.
28 A! Đơn giản như vậy là đáp ứng rồi! Vũ Văn Lạc lập tức mừng rỡ, vẻ mặt tươi cười mang theo kỳ vọng nhìn Minh Nhị, “Nhị công tử, dù sao ngươi cũng không có chuyện gì, chẳng bằng cùng đi với chúng ta, nhiều người náo nhiệt hơn.
29 Ngụy Tây Lai sau khi được thoa thuốc liền thư thái vươn tay giãn chân, thỏai mái thở phào một hơi, híp mắt nói: “Cỗ xe này thật thỏai mái quá đi, cả đời lão chưa được ngồi lần nào.
30 Lúc vào đến thành Hoa Châu đã là lúc nhà nhà lên đèn, mặc dù như vậy, người người đi đường vẫn đông như dệt cửi, hai bên trái phải là cửa hàng san sát, những ngọn đèn máng trước cửa đã được thắp, chiếu sáng rực một góc phồn hoa náo nhiệt của Hoa Châu.
31
Xe ngựa đi tiếp năm ngày đường mới dừng lại trước một ngọn núi, bốn người xuống xe, Lan Thất bảo người đánh xe trở về, không cần chờ bọn họ.
“Đây là nơi nào?” Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng xoay đầu nhìn quanh, nơi này không một bóng người, không ngờ rằng Hoa châu lại có một nơi như thế này.
32
– Mộ hoa lê –
Minh Nhị đi trước, không nhanh không chậm, mỗi một bước bước ra thọat nhìn không theo quy tắc nào, nhưng mấy người đi theo sau hắn, nhìn thấy dáng vẻ đều nhận ra hắn rất cẩn thận, Lan Thất mỗi một bước đều đạp lên nơi Minh Nhị đã bước qua, phía sau Ninh Lãng, Vũ Văn Lạc cũng bắt chước làm theo.
33 Mấy người đi sâu vào rừng lê, sau khi đi được khỏang chừng hai dặm thì nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đi thêm một lát, trong khỏanh khắc trước mắt sáng ngời.
34 “Dù cho rắn bạc không ăn quả ngân châu nhưng vẫn bị mùi hương của nó dụ hoặc, sở dĩ có quả ngân châu là do nó có tác dụng thử rắn, đáng tiếc Nhị công tử cư nhiên lại chẳng rõ.
35
Lan Thất nghe xong không hề tức giận, trái lại thở dài ảo não:“Ai da, bỗng nhiên bản thiếu luyến tiếc cô. ” Nói đọan nhìn qua Thương Bằng Hàn
Sắc mặt Thương Bằng Hàn vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt nhìn Lan Thất với ý vô cùng rõ ràng: Cho dù Thất thiếu ngươi cầu tình đi nữa, cô nương ta cũng tuyệt không bỏ qua cho người này!
Lan Thất cười, ánh mắt tràn ra vẻ chế giễu, sau đó thong thả vươn tay, hào quang lóe qua sóng mắt, Thương Bằng Hàn cảm thấy căng thẳng, kiếm trong tay giơ lên, đồng thời bước nhanh về phía sau, còn chưa kịp lui một bước, đã cảm thấy cổ lành lạnh, kiếm rơi xuống đất.
36 Khi hòang hôn buông xuống, là lúc mọi người đã trở về khách sạn, không ngoài dự đoán, những tin tức họ nghe ngóng được đều như nhau. Sau khi cùng ăn bữa tối, họ tập trung lại một căn phòng trống ngồi bàn bạc.
37 Minh Không âm thầm thở dài một tiếng, không nói gì thêm, nhìn hắn, trong lòng dâng lên cảm giác thương hại, mà trong đó phần nhiều là bất lực không biết làm sao cho phải.
38 Một đen, một tím, một xanh, ba bóng người vút đi, người áo đen như rồng lớn ngủ yên từ đầm nước sâu xuất thế, áo tím yêu linh lẹ làng, áo xanh tựa thần tiên cao nhã, đạp nước tiến tới trong phút chốc.
39
Anh Sơn đoạt bảo, Đông Hải tàn sát, tất cả những chuyện này diễn ra vì mục đích gì?
Vân Vô Nhai không trả lời, chỉ nhìn thi thể đẫm máu của đám thuộc hạ tràn ngập boong thuyền, rồi ngước lên nhìn Lan Thất,“Mối thù hôm nay tại hạ sẽ nhớ kỹ.
40
Đêm chìm sâu, chuyện trò tiêu tán, người dần chìm vào cơn ngủ.
Gần một nửa hòn đảo nhỏ náo nhiệt ban ngày chậm rãi trôi vào yên tĩnh, rồi vài tiếng ngáy đâu đó vang lên, một số nơi khẽ khàng lên tiếng người chúm đầu nói chuyện.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 35