Lâm Cô Nương Thành Tù Ký Chương 37
Chương trước: Chương 36
Bây giờ thời gian hai người ở chung một chỗ đặc biệt quý trọng, mặc dù chỉ là trầm mặc xem ti vi, cũng là tư vị khó nói lên lời.
Tối thứ sáu là thời gian của tầng tầng lớp lớp tiết mục giải trí, nội dung khôi hài khiến Lâm Sơ ôm bụng cười. Phần lớn thời gian, Trầm Trọng Tuân đều chỉ nhìn gò má Lâm Sơ, thỉnh thoảng Lâm Sơ xem đến đoạn hưng phấn, sẽ vẫy tay kêu gọi sự chú ý của anh, Trầm Trọng Tuân mới chuyển tầm mắt sang màn hình TV, phối hợp với cô mà cười mấy tiếng.
Thời gian trôi bất tri bất giác, lúc mẹ Lâm gọi điện thoại tới đã dọa Lâm Sơ nhảy dựng lên.
Vội vội vàng vàng trở về, Lâm Sơ không ngừng oán trách: "Mẹ em nhất định sẽ tra hỏi em, em chưa bao giờ về trễ thế này cả!"
Trầm Trọng Tuân trấn an nói: "Em nói thật là được, dì sẽ không mắng em."
Lâm Sơ liếc anh một cái, hừ hừ không đáp lời.
Về đến nhà, mẹ Lâm đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, hỏi thẳng vào vấn đề: "Có phải con ở chung một chỗ với Tiểu Trầm hay không?"
Lâm Sơ không tìm được cái khác để tiếp lời, không thể làm gì khác hơn là khô cằn trả lời: "Vâng."
Mẹ Lâm lại nói: "Vậy con nên gọi điện thoại về, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, mẹ cũng không phải là không để cho con đi hẹn hò!"
Lâm Sơ cười khan mấy tiếng, vẫn là không biết nên nói tiếp như thế nào, mẹ Lâm cười nói: "Được rồi được rồi, trước tiên con cứ chung đụng với người ta cho tốt đi đã, về sau phải chú ý thời gian, con gái đừng trở lại trễ như thế, hiện tại mẹ mặc kệ con trước... Khi nào con cảm thấy có thể, thì hãy dẫn người ta về nhà!"
Lâm Sơ gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng ngủ cha Lâm ngủ say như heo chết, mẹ Lâm tắt đèn, dùng sức nhéo ông một cái, cha Lâm kêu "Ai ai ai" tỉnh lại, mẹ Lâm nhỏ giọng nói: "Hôm nay mười một giờ Đao Đao mới trở về, đi hẹn hò với Tiểu Trầm!"
Cha Lâm ngủ được mơ mơ màng màng, "Nha" một tiếng, lại nghe mẹ Lâm nói: "Tôi thấy Tiểu Trầm cũng không tệ lắm, nhưng là trước đấy có một lần cậu ta sưng mặt sưng mũi trở lại, cũng không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, con gái ông ngốc dễ sợ, tôi sợ con bé bị người ta lừa, ông có thời gian thì hỏi con bé một chút!"
Cha Lâm lầm bầm: "Bà hỏi đi, sao lại bắt tôi hỏi chứ!"
Mẹ Lâm lại ngắt ông một cái: "Hai người các ông tình cảm hơn được không, đừng cho là tôi không biết các người lén lén lút lút thì thầm cái gì sau lưng tôi, tôi hỏi ông, bảng tên ngoài cửa phòng đã thay chưa? Chưa đúng chứ, tôi biết ngay mà, hừ, làm như tôi dễ gạt lắm ý!"
Cha Lâm cười khan một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với mẹ Lâm.
***
Mắt thấy sắp tới Quốc Khánh, tất cả mọi người trong đơn vị đều không có tâm tư làm việc, sau khi từ Trữ Tiền về nội thành Lâm Sơ cũng lười biếng một khoảng thời gian, đoạn thời gian trước thần kinh quá căng thẳng, một khi thư giãn, cô giống như là tù nhân mới vừa ra tù.
Diệp Tĩnh đi công tác bên ngoài còn chưa quay lại, mấy người bạn tốt lúc học đại học đều lăn lộn kiếm sống khắp nơi, thật ra thì Lâm Sơ cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè ở Nam Giang, ngược lại bạn tốt hồi năm nhất trung học lại đột nhiên liên lạc với cô, hai người ra ngoài ăn một bữa cơm, lại hỏi thăm tình trạng gần đây của nhau, bạn tốt hỏi cô: "Ai, người kia cái gì đại ca ca, hiện tại chắc cũng nhiều tuổi rồi đi, tớ nhớ là trong lễ mừng năm mới có thống kê số người độc thân trong đám, cậu cũng không đáp lời, thế rốt cuộc cậu có bạn trai hay chưa, không phải là cái đại ca ca đó chứ?"
Lâm Sơ sợ nhất là có người nói tới đoạn lịch sử đen tối này, cô hối hận vì khi còn bé đã kể chuyện này cho bạn tốt, cũng hối hận vì lúc đại học năm nhất đã kể cho Diệp Tĩnh, Lâm Sơ lúng túng nói: "Đại ca kia cũng đã kết hôn, đừng nói mò chứ!" Suy nghĩ một chút, còn nói: "Gần đây mới vừa lui tới với một người đàn ông, những thứ khác không nói cho cậu!"
Người đàn ông mới vừa lui tới này gần đây bận đến trời đất u ám, lúc gọi điện thoại cũng phải tranh thủ thời gian, Lâm Sơ tự mình làm mình vui, mỗi ngày sau khi tan sở đều chạy đi xem phim, sau đó lại đón xe đi quán ăn thôn dã ở đường Hồ Hải ăn tôm hùm nhỏ, sau khi ăn xong lại đi dạo phố, chỉ là không lỡ tiêu tiền, trong lúc vô tình nhìn thấy một cái cà vạt, hoa văn và màu sắc làm cho cô đột nhiên nhớ đến Trầm Trọng Tuân, giá tiền ngược lại cũng có thể chịu được, Lâm Sơ khẽ cắn răng, hào phóng vung tay.
Trầm Trọng Tuân biết cô độc lai độc vãng tự làm mình vui, có chút đau lòng, cho dù hiểu rõ tính cách của cô xưa nay đã như vậy, nhưng cũng không thích để cô một mình đơn độc chạy trong đêm tối ở thành phố Nam Giang, thật vất vả chịu đựng đến ngày lễ Quốc Khánh, rốt cuộc anh cũng bớt chút thời gian, hưởng thụ thế giới hai người với Lâm Sơ.
Liên tục công tác tám ngày, Lâm Sơ vô cùng trông mong ngày nghỉ lễ quốc khánh, Trầm Trọng Tuân lên kế hoạch du lịch với cô, bắt đầu từ ngày một tháng mười cho đến ngày bảy tháng mười, mỗi một ngày đều đã xếp kín lịch hoạt động.
Trầm Trọng Tuân nói: "Buổi sáng ngày một để cho em ngủ nướng, buổi chiều chúng ta lên đường."
Lâm Sơ trợn mắt hốc mồm: "Cái đó. . . . . . Cái đó hai ngày mùng sáu và mùng bảy em phải về đơn vị trực, không được nghỉ cả bảy ngày đâu."
Trầm Trọng Tuân nhíu nhíu mày, cúi đầu lục lọi một hồi, lại lần nữa gửi lại bảng lịch trình: "Anh cắt giảm một chút, em chuẩn bị đi."
Anh không cho Lâm Sơ phản bác, giống như chắc chắn rằng cô nhất định sẽ nghe lệnh.
Trên thực tế Lâm Sơ quả thật nghe lời xin mẹ Lâm đi chơi, địa điểm cùng chi tiết kế hoạch du ngoạn thật sự làm cho cô động lòng.
Mẹ Lâm hỏi: "Tại sao lại đi du lịch? Trước đó con chưa từng nói rằng đơn vị sẽ tổ chức cái này mà!"
Lâm Sơ nói láo: "Con đi du lịch với Diệp Tĩnh."
Mẹ Lâm rất hoài nghi về câu trả lời của cô, lo lắng Lâm Sơ cùng đi du lịch với Trầm Trọng Tuân, cô nam quả nữ sống chung năm ngày, bà nhất định sẽ phản đối, suy nghĩ một chút, mẹ Lâm không biến sắc nghĩ ra một chủ ý.
Ngày hôm sau Lâm Sơ dậy sớm đi về phía trạm xe, mẹ Lâm cũng không đưa cô đi,

Xem tiếp: Chương 38