Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Lâm Cô Nương Thành Tù Ký Chương 26

Chương trước: Chương 25



Lâm Sơ thật sự uất ức, không người nào có thể an ủi tâm hồn của cô.

Sau khi trở về thì nhận được điện thoại Diệp Tĩnh gọi tới, sau khi biết cô đã không sao thì nói: "Cậu nói xem, nếu người nọ nhỏ tuổi hơn một chút, bộ dạng dễ nhìn một chút, vậy cũng còn có thể suy tính, nhưng xem như cậu nói già như vậy lại ác độc như vậy, tớ nghĩ cũng muốn ói."

Lâm Sơ cuộn tròn ở đầu giường, phẫn uất nói: "Muốn suy tính thì tự cậu đi mà suy tính, bây giờ là cậu làm tớ buồn nôn rồi!"

Thật ra thì Diệp Tĩnh nói cũng không phải không có đạo lý, nếu đối phương là người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, phong thái cử chỉ phong độ, thì tuy Lâm Sơ rất phẫn hận, nhưng không nhất định sẽ ghê tởm đến mức buồn nôn, loại tiêu chuẩn đồng thời này sẽ làm cho người ta khinh bỉ, Lâm Sơ hoàn toàn không muốn thừa nhận, chỉ là trước khi ngủ lại nghĩ tới Trầm Trọng Tuân.

Hành vi của Trầm Trọng Tuân quá đáng gấp trăm lần vị lãnh đạo kia, nhưng Lâm Sơ không có cái loại kích động hận không thể chém đối phương làm trăm mảnh đó, đến cuối cùng Lâm Sơ ôm hận mà ngủ, một cái ý niệm cuối cùng trong đầu là, cô thà bị bị Trầm Trọng Tuân sờ.

Tuy ghi hận trong lòng như thế nào đi nữa, Lâm Sơ vẫn phải trở về đơn vị đi làm như cũ.

Ngày hôm qua cô rời khỏi bữa tiệc trước, cũng không biết sẽ có hậu quả gì, tới lúc lãnh đạo bộ phận đạt tới, cô không khỏi lo lắng đề phòng, lại muốn đâm cây bút bi trong tay vào người lãnh đạo cho hả giận. May mà lãnh đạo vẫn không tìm cô, có lẽ chuyện cứ như vậy coi như bỏ qua rồi.

Các đồng nghiệp cũng không biết chuyện Lâm Sơ tham gia bữa tiệc, sau khi tiễn đoàn khảo sát đi thì bọn họ một thân nhẹ nhõm, tiếp tục uống trà xem báo chí, lại thương lượng hai ngày nghỉ nên ở nhà chăm con hay là ra cửa đi dạo phố.

Lâm Sơ gọi điện thoại về nhà, cô dự định thứ bảy này sẽ đi đăng ký khóa học Anh ngữ và kế toán, mẹ Lâm nói: "Nghĩ như thế nào mà lại đi học những thứ này?"

Lâm Sơ trả lời: "Anh ngữ của con quá kém, chỉ mới được cấp bốn, học thêm một chút Anh ngữ khẳng định không thừa, trong đơn vị có rất nhiều người đều bí mật nộp báo cáo lên các phòng ban đấy, năm sau có cơ hội thì có thể chuyển vị trí công tác rồi."

Lúc cô đi học quá lười, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội học tập, cho đến sau này đi làm việc cô mới bắt đầu hối hận, nhất là lúc điền lý lịch sơ lược đều là trống rỗng. Hơn nữa hiện tại thân ở quốc xí*, suốt ngày đều chỉ làm chút viết viết lách lách cứng nhắc, nếu một ngày kia cô rời khỏi nơi này, thì đồng nghĩa với việc kinh nghiệm làm việc cũng trống rỗng, cô lại không còn là người mới tốt nghiệp nữa, cũng không có công ty nào sẽ đồng ý để cho cô học tập từ đầu, có lẽ Lâm Sơ buồn lo vô cớ, hoặc cứ coi như là suy nghĩ chu toàn, kế hoạch lập ra bắt đầu từ bây giờ, luôn là lo trước khỏi hoạ.

*xí nghiệp nhà nước

Chủ nhật không thể về nhà, mẹ Lâm khó tránh khỏi không vui, lại hỏi cô và vị thầy giáo lần trước xem mắt kia có còn liên lạc hay không, lần này Lâm Sơ không giấu giếm chút nào: "Có từng nói chuyện điện thoại một lần, anh ta hình như không phải rất hài lòng."

Mẹ Lâm hỏi: "Cái gì? Không hài lòng về con á?"

Người làm mẹ luôn luôn cho rằng đứa bé nhà mình là ưu tú nhất, mẹ Lâm cũng không ngoại lệ. Lâm Sơ bất đắc dĩ: "Nghe ý tứ của anh ta, chắc là cảm thấy trình độ học vấn của con quá thấp, tuổi lại nhỏ, tiền lương cũng thấp, anh ta không quá vừa ý."

Mẹ Lâm la ầm lên: "Đùa gì thế, trình độ học vấn và tiền lương của con thấp á? Hiện tại mới vừa tốt nghiệp đã có thể có được phần tiền lương như của con đã rất tốt rồi!"

Tiền lương mỗi tháng của Lâm Sơ quả thật cực thấp, có lẽ tiền lương của nhân viên phục vụ phòng ăn cũng còn cao hơn cô một hai trăm, chỉ là (lqd) tiền thưởng cuối năm của cô coi như phong phú, vụn vặt tổng cộng lại, tiền lương hàng năm cũng ở mức khá, không thấy thấp hơn vị thầy giáo kia bao nhiêu, chỉ là vật giá ở thành phố Nam Giang quá cao, bây giờ cô không có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng.

Về phần trình độ học vấn, hiện tại cô thật sự không định thi nghiên cứu sinh, vì vậy cũng không thể trách được.

Mẹ Lâm bị đả kích, âm thầm oán giận em gái giới thiệu người không đáng tin cậy, dự định là chính mình tự đi xem xét thí sinh, chỉ trách tất cả mọi người trong phòng ban của Lâm Sơ đều là phụ nữ, bà thật sự vì Lâm Sơ mà suy nghĩ nát óc.

***

Một ngày công tác nhẹ nhàng thoải mái, rốt cuộc lại đến lúc tan việc, giống như là đã tính sẵn, chuông điện thoại di động cũng đúng lúc vang lên.

Lâm Sơ nhìn chằm chằm tên họ trên màn hình hồi lâu, thấy đối phương không có xu hướng ngắt máy, cô mới chậm rì rì bắt máy: "A lô."

Trầm Trọng Tuân hỏi: "Tan việc rồi chứ?"

Lâm Sơ "Ừ" một tiếng, kéo khóa kéo của balo lệch vai lên, lại nghe thấy Trầm Trọng Tuân nói: "Tôi đang ở ngoài cửa đơn vị của em, em đi ra đi."

Lâm Sơ đứng yên tại chỗ, không biết Trầm Trọng Tuân lại muốn làm cái gì, đang chần chừ không bước, lãnh đạo hôm nay chỉ hiện thân chốc lát lại đột nhiên đi từ bên ngoài vào, gọi Lâm Sơ lại: "Ai yêu tôi còn tưởng rằng cô đã đi rồi chứ, tốt quá, tốt quá."

Lâm Sơ sững sờ, còn chưa đưa câu hỏi, lãnh đạo đã giải thích: "Vừa vặn, cùng đi ăn một bữa cơm đi, chính là đại khách sạn Nam Hồ đã tới ngày hôm qua."

Trái tim Lâm Sơ căng thẳng, nhanh nhẹn thốt lên: "Không được ah... Chủ nhiệm, hiện tại ba mẹ em đã giục em về nhà rồi, đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại."

Lãnh đạo nói: "Nói với ba mẹ cô một tiếng bảo là làm thêm giờ, ăn bữa cơm thế này là chuyện rất bình thường mà!"

Lâm Sơ lập tức nghĩ cớ khác, lại nghe trong điện thoại di động truyền đến mấy tiếng gọi, Lâm Sơ cau mày giơ tới bên tai: "Tôi có. . . . . ." Còn chưa nói hết, đã nghe Trầm Trọng Tuân ở đầu bên kia từ từ mở miệng.

"Em đi ăn đi, vẫn là phòng số 6 giống ngày hôm qua."

Lâm Sơ giật mình, phía trước lãnh đạo đang thúc giục, âm thanh trong điện thoại trầm thấp dày dặn: "Yên tâm, tối nay tôi cũng sẽ đến, loại bữa tiệc này em từ chối được một lần chứ không từ chối được lần thứ hai, đi đi!"

Lâm Sơ mặc dù kinh ngạc, nhưng bây giờ cũng không phải lúc đặt câu hỏi, nhưng không hiểu sao cô lại tin tưởng Trầm Trọng Tuân, suy nghĩ một chút, cô lập tức đồng ý.

Đi tới đại khách sạn Nam Hồ, quả nhiên là phòng số 6 như ngày hôm qua, Lâm Sơ ngoảnh lại phía sau thấy Tiểu Trâu vẫn chưa tới, chỉ còn lại có hai đồng nghiệp của Thành Thủ cùng với một vài người phụ nữ không quen biết khác, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Trầm Trọng Tuân.

Lâm Sơ rút đi chút huyết sắc, đầu kia đã có người gọi cô tham gia, vị trí được sắp xếp ở bên cạnh vị lãnh đạo hôm qua kia, Lâm Sơ muốn rút lui, nhưng trong giây lát căn bản không tìm được cớ thoát thân, cô chỉ có thể cố gắng tự trấn định, băn khoăn lo lắng ngồi xuống.

Lãnh đạo hỏi cô uống gì, còn nói: "Khí sắc không tốt lắm đâu, ngày hôm qua chị của cô như thế nào rồi?"

Lâm Sơ nghe vậy, lập tức thầm mắng mình ngu ngốc, cớ tốt như vậy mà lại có thể quên mất, nhưng lại nghĩ đồng nghiệp trong phòng ban của cô đã biết trong nhà cô cũng không có chị em rồi, lời nói dối này sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày.

Lâm Sơ khô khốc nói: "Tình huống không tốt lắm, ngày hôm qua cấp cứu rất lâu, mới vừa rồi vốn là em muốn trực tiếp đi bệnh viện, chỉ là lại bị chủ nhiệm chúng em gọi tới nơi này." Cô nhìn về phía lãnh đạo: "Cho nên không biết em có thể rời đi sớm một chút hay không, chị em không ai chăm sóc."

Lãnh đạo cười nói: "Được, được, được, điểm này là nhất định phải thông cảm rồi, chúng ta ăn trước đi đã!" Nói xong, ông ta kéo cái ghế lại gần Lâm Sơ một chút.

Bữa tiệc lần này thuộc về tư cách cá nhân, nghe nói là một vị lãnh đạo đang ngồi trong này mời khách, nói gần nói xa cũng không liên quan gì đến công việc, xem ra hôm nay chỉ hy vọng mọi người ăn uống tận hứng.

Lâm Sơ như đứng đống lửa, sơn trân hải vị đầy bàn đều không thể gợi lên khẩu vị của cô, lãnh đạo hỏi lung tung này kia, từ công việc đến cuộc sống, dần dần đã hỏi tới chuyện riêng tư cá nhân, Lâm Sơ trả lời lập lờ nước đôi, đỏ mắt chờ mong nhìn chằm chằm thời gian vô cùng chậm chạp nhích từng chút một, rốt cuộc cô đã hiểu rõ cái gì gọi là một ngày như một năm rồi.

Lãnh đạo gắp thức ăn cho cô: "Nếm thử cái này một chút, nghe nói là dưỡng nhan, cô xinh đẹp như thế này, càng ăn sẽ càng xinh đẹp hơn!"

Lâm Sơ cười cười, giơ chiếc đũa cứng ngắc bất động, cũng không biết những đồ ăn này đã dính bao nhiêu nước miếng rồi, Lâm Sơ thật sự không có cách nào nhét vào trong miệng được.

Đang chần chờ, cửa phòng chính đột nhiên bị mở ra, tiếng nói cười của mọi người lập tức yên tĩnh lại, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa, chỉ thấy một vị trung niên hơn 50 tuổi đi đầu mở miệng cười: "Tôi mới vừa nghe nói các người cũng đang ăn cơm ở chỗ này, ăn được cái gì ngon thế, từ bên ngoài cũng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn rồi!" Nói xong, ông ta và hai người phía sau cùng nhau đi vào.

Lâm Sơ vân vê chiếc đũa, trái tim khẽ nhúc nhích, ánh mắt xẹt qua người bên cạnh ông ta, chuyển sang quan sát ông ta. Lâm Sơ nhận ra được ông ta chính là một vị lãnh đạo của thành phố Lâm, ngày hôm qua từng tới đơn vị khảo sát.

Mọi người cười to, vị lãnh đạo bên cạnh Lâm Sơ này hô: "Lão Tiết, đã sớm bảo ông tới đây rồi, ông lại còn nói có chuyện, kết quả không phải là vẫn tới nơi này đó sao!" Ông ta chuyển sang nói với phục vụ: "Nhanh nhanh nhanh, lấy thêm vài cái ghế đi!"

Lão Tiết khoát tay cười nói: "Được rồi, được rồi, tôi đang dùng cơm ở phòng cách vách, ôn chuyện với lão Trầm."

Lãnh đạo hoang mang nói: "Lão Trầm?"

Lão Tiết giải thích: "Trầm Hồng Sơn, Trầm cục, hiện tại nên gọi là Trầm Tổng rồi!" Ông ta lại chỉ chỉ Trầm Trọng Tuân bên cạnh: "A Tuân ông có biết hay không, cũng hơn mười năm không gặp cậu ta rồi!"

Trầm Trọng Tuân bước lên trước một bước, vuốt cằm nói: "Chú Trương!"

Lãnh đạo lập tức cười đứng dậy, đi về phía bọn họ nói: "Sao có thể không biết, bây giờ đã lớn thế này rồi!"

Loading...

Xem tiếp: Chương 27

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Vô Hoa Quả

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 77


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 100


Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Đoạn Tim

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24