21 Diệp Hạ Lam không còn sức đối kháng, cô cũng dần buông tay của Thịnh Khải Luân ra, Thịnh Khải Luân thấy nước mắt của Diệp Hạ Lam liên tục chảy xuống,trước giờ anh cũng chưa bao giờ đối xử với phụ nữ nặng tay như vậy nên khi thấy cô không chịu đựng được nữa liền miễn cưỡng buông tay ra.
22 Má Lý dọn cơm trưa rồi mời Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam xuống ăn cơm, hai người ngồi vào bàn ăn thì má Lý liền đi vào bếp.
Thịnh Khải Luân chờ má Lý đi rồi liền thở dài nói với Diệp Hạ Lam “ Nhìn thấy mặt cô đúng là nuốt cơm không trôi mà”.
23 Lúc Thịnh Khải Luân vào phòng, Diệp Hạ Lam liền xách ba lô đi ra khỏi phòng để tránh bị anh gây sự.
Diệp Hạ Lam vừa bước ra khỏi nhà là đã thấy Tiêu Hoài Du đứng trước cổng chờ sẵn, thấy Diệp Hạ Lam đi tới Tiêu Hoài Du liền cúi đầu dáng vẻ vô cùng cung kính “ Chào buổi sáng tam thiếu phu nhân”.
24 Trình Dạng thấy Diệp Hạ Lam và Lục Ngạc đi vào cantin liền đứng dậy vẫy tay “ Hạ Lam, Lục Ngạc qua bên đây ngồi này”.
Diệp Hạ Lam và Lục Ngạc liền đi qua chỗ của Trình Dạng, anh liền nói “ Để mình giới thiệu một chút đây là anh Khải Tề của khoa hội họa là đàn anh khóa trên tụi mình, anh ấy chơi ghitar hay lắm luôn đó nha”.
25 Xe chạy vào Tiệp Tương Trang, Diệp Hạ Lam xuống xe rồi vẫy tay tạm biệt Thịnh Khải Tề và Tiêu Hoài Du rồi đi vào nhà.
Thịnh Nhất Phi liền từ trong nhà đi ra lao tới chỗ Diệp Hạ Lam ôm lấy cánh tay cô “ Chị Hạ Lam, cuối cùng chị cũng đi học về rồi em chờ chị nãy giờ rồi đó”.
26 Diệp Hạ Lam vẫn bình thản đáp “ Bây giờ thì tôi hiểu vì sao mấy năm nay lại có nhiều vụ án oan như thế rồi, nguyên nhân có lẽ vì những vị luật sư nhìn đời bằng đôi mắt trần thịt chứ không cần chứng cứ như luật sư Trương đây”
Trương Cẩn Trung cau mày tỏ vẻ khó chịu “ Cô…”.
27 Thịnh Khải Luân đứng dậy đi vào trong bếp anh cố tình nói lớn tiếng để Thịnh Nhất Phi ở ngoài có thể nghe thấy “ Hạ Lam à, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đi, việc dọn dẹp nhà cửa thì cứ để má Lý lo, em đó ăn cơm trễ giờ sẽ không tốt cho bao tử đâu nha…mau ra ngoài ăn cơm tối cùng anh và Nhất Phi đi”.
28 Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm mở ra “ cạch” một tiếng, Diệp Hạ Lam mặc một chiếc váy ngủ dài quá gối màu xanh nhạt bước ra, do hơi nước trong phòng tắm nên mặt cô có chút phơn phớt hồng, mái tóc dài màu đen mượt mà, mềm mại tùy tiện thả sau lưng nhìn rất xinh đẹp, ma mị… ngay cả ai kia vốn chán ghét không để tâm đến vẫn cư nhiên bị hút hồn mà chẳng hay biết.
29 Diệp Hạ Lam đi thẳng một mạch vào bếp lấy ra một khay đá viên trong tủ lạnh rồi cầm lên phòng khách, cô ngồi vào sofa bật tivi lên để phân tán sự chú ý của bản thân, vừa lấy đá cho vào miệng nhai để hạ hỏa.
30 Diệp Hạ Lam thức dậy muộn, cô làm vệ sinh cá nhân thay quần áo, rồi cầm ba lô chạy như bay xuống lầu, sáng nay cô có tiết của giáo sư Trình người nổi tiếng khó nhất trường nhưng do tối qua nằm thao thức không ngủ được đến gần sáng cô mới chợp mắt được một chút nên bỏ lỡ cả báo thức.
31 Tần Uyên Thi ngồi đoán già đoán non cả buổi trời cuối cùng quyết định mở bưu kiện ra xem, cô thấy bên trong hộp là một lá thư và một tấm thiệp màu đỏ liền cầm lên xem, khi biết bưu kiện là do Hạ Mạt- người yêu cũ của Thịnh Khải Luân gửi tới thì liền nở một nụ cười âm hiểm, cô không cần xem nội dung thư cũng cảm thấy sắp có kịch hay để xem rồi.
32 Mấy ngày hôm sau, Thịnh Khải Luân đưa Diệp Hạ Lam về Thịnh gia trang theo lệnh của Thịnh lão gia, lúc ăn cơm xong cả nhà ngồi quây quần trong phòng sinh hoạt chung nói chuyện.
33 Thịnh Khải Luân bỏ lại một câu như thế rồi bỏ đi vào nhà, anh khóa trái cửa từ bên trong mà không thèm quan tâm đến Diệp Hạ Lam vẫn còn ngoài sân.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Hạ Lam giàn giụa nước mắt nhìn theo bóng lưng của Thịnh Khải Luân khuất dần phía sau cánh cửa to lớn kia, cô tự chống tay ngồi dậy, những vết xước trên người cô rất đau nhưng cô lại thấy chúng chẳng thấm thía gì so với nỗi đau trong tim của mình hết.
34 Diệp Hạ Lam thay đồ rồi thơ thẩn ngồi trên giường ngủ của mình, ánh mắt của cô trống rỗng không có lấy chút tiêu cự nào.
Lục Ngạc thấy Diệp Hạ Lam như người mất hồn liền bước qua ngồi bên cạnh rồi lên tiếng hỏi “Hạ Lam, cậu bị sao vậy hả?? Mấy tháng qua cậu không có về ký túc xá cậu đã ở đâu??? Làm những gì?? Mình lo cho cậu lắm đó”.
35 Kết thúc giờ học buổi sáng, Thịnh Khải Tề qua lớp gốm sứ của Diệp Hạ Lam thì thấy cô đang dọn dẹp đồ chuẩn bị rời khỏi lớp, anh đứng bên ngoài chờ cô đi ra.
36 Sau bữa cơm tối cả gia đình tập trung tại phòng sinh hoạt dùng trà và trái cây tráng miệng.
Thịnh lão gia uống một hớp trà nóng rồi lên tiếng nói chuyện với mọi người “ Hôm nay ta đột ngột gọi tất cả thành viên trong gia đình về đây họp mặt là vì muốn tuyên bố một chuyện rất quan trọng…”.
37 Thịnh lão gia vẫn còn canh cánh trong lòng một nỗi lo nên nói tiếp “ Dù kết quả thế nào, ai thừa kế Hoàng Thịnh Quốc Tế thì ông cũng hy vọng các con cạnh tranh công bằng…nói gì thì nói nhưng chúng ta vẫn là người trong một gia đình cho nên các con đừng vì cái ghế CEO của công ty mà làm mất hòa khí trong nhà càng không nên đem lòng thù hận lẫn nhau…như vậy ông có nhắm mắt cũng không an lòng được đâu”.
38 Những ngày sau đó số lần mà Thịnh Khải Luân về nhà bắt đầu nhiều dần, số lần hai người ăn cơm cùng nhau cùng nhiều hơn dường như mỗi ngày đều gặp mặt thi thoảng có cuộc họp đột xuất ở công ty thì Thịnh Khải Luân sẽ gọi điện về báo một tiếng để Diệp Hạ Lam khỏi chờ mình.
39 Diệp Hạ Lam chào ông nội lấy lý do có lịch học nên xin phép về trước, thấy Thịnh Khải Luân bận tiếp chuyện với mọi người ở công ty nên cô lẳng lặng ra về không làm phiền đến anh.
40 Thịnh Khải Luân nói rồi liền bước tới kéo tay của Diệp Hạ Lam đi lên phòng làm việc của mình.
Vừa vào phòng đóng cửa lại anh đã nổi cáu lên quát:” Cô bị ngốc hay sao vậy? Người ta đánh mình một cái thì cũng phải đánh lại một cái chứ…với loại người đó cô có giải thích khô cổ họng thì cũng vô dụng thôi”.