21 Suốt một buổi tối Lạc Thiệu Dã đều không ngủ ngon. Nguyên nhân: người thông minh không cần phải nói rõ cũng có thể sáng tỏ.
Sáng sớm, sau khi Lạc Thiệu Dã bực bội rời giường chuẩn bị xong xuôi chờ Chúc Tử Lộ cùng lên lớp thấy được tạo hình ngày hôm nay của Chúc Tử Lộ thì cậu không khỏi mở to hai mắt: “Cậu ngày hôm nay nhất định phải mặc như vậy đi học sao?”
“Không được sao? Không đúng chỗ nào?” Chúc Tử Lộ cúi đầu nhìn một chút trang phục ngày hôm nay của mình, tốt a ~ áo sơmi trắng cộc tay sạch sẽ, phối hợp quần jean đáy thấp, giày vải trắng họa tiết xanh, hoa tai bạc bên tai trái thì thể hiện được cảm giác trời thu mát mẻ, không có cái gì không thích hợp.
22 Gần đây các giáo sư lên lớp dạy ngành quảng cáo đều có một loại cảm giác không thể tin được, đó chính là: các sinh viên đi học trở nên cực kỳ tích cực chăm chỉ!
“Thật không dám tin tưởng a ~ sinh viên cư nhiên còn chủ động hỏi tôi ‘Lý thuyết vòng xoắn im lặng’ (Spiral of Silence Theory) nữa cơ! ~ khụ khụ khụ…~” Ngài giáo sư già dạy môn truyền bá học đã hơn hai mươi năm, đẩy đẩy kính lão, khuôn mặt hồng nhuận tràn ngập nếp nhăn lộ ra dáng tươi cười cảm động thỏa mãn.
23 Ăn xong cơm trưa, Đại Trì và Tiểu Quất tay nắm tay, vui rạo rực đi về phòng học tiết tiếp theo.
Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ đi đằng sau bọn họ, bước chân cần bao nhiêu nặng nề có bấy nhiêu nặng nề, hai người mặt mày khổ sở, không biết ngày sau phải qua kiểu gì.
24 Sau khi Chúc Tử Lộ lao ra khỏi phòng học thì cứ chạy cứ chạy, thẳng đến mệt mỏi đến mức chạy không nổi nữa mới tựa lưng vào tường ở đoạn rẽ hành lang, trượt mình ngồi bệt xuống sàn.
25 Đêm, đêm đã rất sâu rất sâu, Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ xoay lưng về phía nhau ai nằm trên giường người nấy.
“~ khụ khụ ~ khụ khụ khụ ~”
“Lộ Lộ, cậu không phải là bị cảm đó chứ?” Sau lưng truyền đến từng đợt ho khan, Lạc Thiệu Dã xoay người, chỉ thấy Chúc Tử Lộ cuộn thân thể, ôm chăn cuồng ho.
26 .
Trong lúc đó, Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ đang ngồi xe máy từ bệnh viện trở về đột nhiên cảm thấy rùng mình nổi da gà.
Hai người xuống xe, từ chỗ để xe đi về ký túc xá, Chúc Tử Lộ tay xách túi, vừa đi vừa bắt đầu oán giận: “Đều tại cậu! Đòi cái gì mà khám gấp, kết quả chỉ là cảm mạo cộng thêm phát sốt, cậu lại không thấy biểu tình lúc bác sĩ nhìn tôi như thế nào, sáng sớm tinh mơ đòi khám gấp, hệt như ngu ngốc…”
“Không phải cậu nói rất khó chịu sao? Hại tôi nghĩ cậu bị cực kỳ nghiêm trọng.
27 Cục khí tượng trung ương vào bản tin thời sự lúc tám giờ ba mươi phút sáng hôm nay đã phát cảnh báo bão, phỏng chừng chạng vạng tối nay cho đến sáng sớm hôm sau sẽ là thời điểm gió bão ảnh hưởng đến Đài Loan kịch liệt nhất…
“Lạc Thiệu Dã, bão đến rồi ~” Chúc Tử Lộ vừa mở máy tính lên mạng liền đọc được cảnh báo bão mới nhất, thảo nào mà cứ thấy ngày hôm nay gió rất lớn, thì ra là bão đến.
28 Lúc này ngoài cửa phòng 832 đang tụ tập sóng người đông nghẹt nhất trong lịch sử, lấy cánh cửa làm trung tâm, chật ních suốt một tầng lầu, đồng thời kéo dài đến cửa thang máy cũng như cửa thoát hiểm.
29 “A ~ A!” Đang rên đến là cao hứng, giây tiếp theo, âm tiết kia của Chúc Tử Lộ kẹt cứng giữa cổ họng.
Tay…tay của Lạc Thiệu Dã hiện tại là đang đặt ở nơi nào a? Cậu khiếp sợ quay đầu lại.
30 Cảm giác nóng hừng hực từ đuôi cột sống vẫn thiêu đốt thẳng đến từng tế bào não, Chúc Tử Lộ ngửa đầu thở dốc từng đợt, mặt ẩm ướt vì dịch thể chảy ra từ khóe mắt, cảm giác đau đớn ở hạ thân rất rõ ràng, ***g ngực bởi vì khóc nức nở mà phập phồng kéo theo toàn bộ thân thể.
31 Cậu mơ một giấc mơ.
Trong mơ cậu bị Lạc Thiệu Dã ôm ngồi trên xích đu lắc lư, đu rất nhanh, càng lúc càng nhanh, cậu khóc hô gọi dừng, thế nhưng xích đu vẫn không dừng lại.
32 Cằm bị Lạc Thiệu Dã nắm, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể yên lặng nhìn kỹ biểu tình của cậu ta, cực kỳ nghiêm túc, mắt lấp lánh hữu thần, bên trong dường như có cả vũ trụ đang xoay chuyển, những vật chất phức tạp trong đó sau khi nổ tung lại chuyển hoá thành vật chất hoàn toàn mới.
33 .
Lý Thiện Tường không biết tâm lý của Chúc Tử Lộ đang như đèn kéo quân nghìn quay trăm chuyển chạy chậm là vì cái gì, nhìn Chúc Tử Lộ vừa nằm ẹp trên bàn than thở vừa đùa giỡn tóc mái của mình, trong lòng chỉ cảm thấy hành động trẻ con của cậu này đặc biệt đáng yêu.
34 *: một trò chơi bóng
Buổi chiều lên lớp xong thì không còn chuyện gì nữa, hai người ăn xong bữa cơm lại trở về ký túc xá.
Đông sờ sờ tây sờ sờ, cách thời gian ngủ cũng kém không nhiều lắm, Chúc Tử Lộ kéo kéo dây thun quần đùi, duỗi duỗi người, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
35 Một đêm không ngủ, Lạc Thiệu Dã toàn bộ buổi tối vô luận sinh lý hay là tâm lý đều chìm trong trạng thái áp lực đầy phấn khích, thế nhưng đối mặt với nhóc con nằm trong lòng mình ngủ say sưa kia thì ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, ngay cả cánh tay tê dại cũng chỉ dám động động đầu ngón tay.
36 Trời ạ! Woah ~ trời ạ! Lạc Thiệu Dã sao lại có thể như vậy? Ngay trước mặt mọi người, không hề cố kỵ hôn môi cậu?
“Ô…Ô ưm…” Mắt trong nháy mắt phóng đại thành cỡ trứng gà, rồi lại bởi vì tập trung đường nhìn trừng cái người ngay trước mặt mình mà biến thành mắt gà chọi rất buồn cười, Chúc Tử Lộ ở trong ***g ngực làm từ tường đồng vách sắt đó ra sức giãy dụa, vỗ thật mạnh lên ngực Lạc Thiệu Dã, thật vất vả mới đẩy ra được: “Lạc Thiệu Dã! Cậu điên rồi sao?”
“Cậu mới là người sắp bức tôi đến điên rồi.
37 Tuy rằng mười giờ sáng đã tỉnh, chính xác mà nói là bị ác mộng làm tỉnh lại, thế nhưng…có thời gian sung túc như thế vẫn không cách nào làm tốt bất cứ việc gì.
38 Lúc đó, thực sự nghĩ trái tim đã sắp nhảy ra ngoài, rớt xuống đất, nặng nề mà nát thành từng mảnh nhỏ.
Lúc đó, suy nghĩ trống rỗng, muốn lập tức vọt đến bên người kia, lòng bàn chân lại giống như mọc rễ vững vàng đóng đinh trên mặt đất, hai chân không nghe sai sử như nhũn ra.
39 Một đôi tay trên mỗi tấm lưng càng lúc càng siết chặt, thế nhưng ai cũng không mở miệng hô dừng.
Gắt gao ôm siết đối phương, giống như muốn dung nhập vào lòng lẫn nhau, trình độ siết tuyệt đối so với quần áo bó sát còn có công lực thu nhỏ lại hơn.
40 Lạc Thiệu Dã gào to đến nhức đầu ở bên ngoài, bên trong Chúc Tử Lộ đã cởi sạch trơn thì sợ đến long trời lở đất ~ A!
“Mặc kệ mặc kệ! Lạc Thiệu Dã cậu con mẹ nó đừng tìm lý do mò vào đây! Cho dù Jack mổ bụng có ở ngay trong phòng tắm, tôi cũng không cho phép cậu vào…A —— Lạc Thiệu Dã! Nhanh nhanh vào đây a!”
Đứng ở ngoài cửa, tay cầm tay nắm, Lạc Thiệu Dã nghĩ thầm Chúc Tử Lộ lần này thật đúng là phòng bị kiên quyết, đang cảm thấy tiếc hận, Chúc Tử Lộ lập tức như giết lợn gọi cậu vào, cảm giác mừng như điên trong lòng cứ thế tuôn ra như bỏng ngô.