21 Lúc Thường Thanh đi ra thì cả người toát mồ hôi lạnh. Anh ta lái xe đến quảng trường, lượn một vòng rồi mới về công ty. Chuyện đầu tiên chính là gọi cho thư ký, bảo cô đặt vé máy bay đi Thâm Quyến.
22 Bạch Uy vẫn để ý Thường Thanh cho nên tránh suýt soát, bị Thường Thanh đạp lên eo. Thường Thanh vừa nãy thì như người chết, giờ đã nhào lên người Bạch Uy, lấy xích còng tay ghì cổ y lại.
23 Thường Thanh tha cái còng tay, niềm nở mời Lâm Vãn tới phòng khách. Lâm Vãn tỏ ý khen ngợi nhìn “vòng bạc” của anh ta hồi lâu rồi mới thở dài nói: “Biết hưởng lạc đúng lúc như anh, mới thật không uổng phí nửa đời làm việc vất vả!” Thường Thanh cảm thấy mình chỉ là bị một tên chết tiệt thao cả buổi, thực chả có gì hay để người ta ao ước cả, liền vội vàng chuyển chủ đề.
24 Cân nhắc trong mấy ngày, rốt cuộc Thường Thanh cũng cắn răng gọi cho Bạch Uy. Hai người hẹn gặp trong một quán cà phê yên tĩnh. Qua điện thoại thì thấy không sao nhưng đến khi gặp mặt, cả hai đều cảm thấy xấu hổ.
25 Chưa tới bốn giờ Thường Thanh đã dậy. Ngoại trừ đầu đau ra, thân thể hình như còn giống bị xe cán qua, cả người tê dại. Người say rượu đều khát nước, cho nên anh ta mắt nhắm mắt mở sờ sờ tủ đầu giường, bàn tay to chạm vào một cái gì đó tròn tròn xù xù.
26 Tiếc rằng mọi việc không như dự tính. Tuy quan hệ với thị trưởng Bạch đã khôi phục, nhưng gần đây công trình lại không suôn sẻ. Lúc đầu các hộ buôn bán tiến vào trung tâm thương mại mới xây tương đối nhiều, thế nhưng sau đó lại có một bách hoá theo kiểu chuỗi cửa hàng mở ở con phố gần đó.
27 Buổi tối, Bạch Uy cứ như điên cuồng rồi, trên dưới đều dốc sức kinh. Lên giường với thanh niên, đối với trai già mà nói, đôi khi chính là thử thách sự tôn nghiêm.
28 Chủ tịch Thường được gọi là trùm nhà đất, dù là nhà cửa kiểu gì anh ta cũng đã từng xây. Giờ anh ta quyết định sau khi ra khỏi đây nhất định phải ôm một công trình xây nhà tù.
29 Thì ra lúc luật sư tới cục thuế thì đụng phải Bạch Uy vào đó tìm bạn học cũ. Bạch công tử nghe được cuộc nói chuyện giữa luật sư và nhân viên ở đó xong, lúc ra khỏi cục thuế đã chủ động muốn giúp Thường Thanh.
30 Mời tới mời lui, Bạch thiếu gia mới bày ra vẻ không tình nguyện di giá tới Thường phủ. Bệnh nhân là ân nhân của mình, đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận rồi.
31 Sau khi Bạch Uy khỏi bệnh thì cũng không nằm rỗi ở nhà. Y muốn ra ngoài tìm việc. Thường Thanh suy nghĩ một chút rồi nói, phòng tài vụ của công ty tôi đang cải tổ, nếu cậu muốn, thì đến ban kiểm toán phòng tài vụ đi.
32 Màn cúng bái này đã kinh động đến hàng xóm cũ xung quanh. Người bâu tới xem đông nghịt. Đột nhiên ở cửa hỗn loạn, Thường Thanh cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” “Tiểu Thanh à! Là bác, bác Dương của cháu đây!” Thì ra là hàng xóm cũ của Thường Thanh.
33 Thường Thanh có cảm giác hơi choáng, đầu lưỡi bất giác quấn qua, lưỡi hai người khiêu khích tới khiêu khích lui, khi thì liếm, lúc lại mút cắn. Bạch Uy dần thở dốc, tay chậm rãi sờ xuống hạ bộ Thường Thanh.
34 Trời mưa rất to, trên đường, ngoài vài chiếc ô tô chạy lác đác ra thì chỉ còn bọt nước trắng xoá. Khi xe chạy tới đối diện trường, Thường Thanh bắt đầu đi chậm lại.
35 Hai người mặt đối mặt như gà chọi hồi lâu. Nhìn tư thế kia của Bạch Uy, nếu không làm một lần thì không cho qua được rồi. Thường Thanh nhìn chằm chằm Bạch lão nhị một hồi, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, mút mạnh một hơi.
36 Một lát sau, thư ký gọi lại, nói hai ngày nay, các khoản mục vẫn bình thường, khoản vay của ngân hàng cơ bản cũng đúng hạn. Nhưng trong lòng Thường Thanh trước sau vẫn giống như treo 15 cái thùng — bất ổn.
37 Thường Thanh biết mình lật thuyền trong mương rồi, mảnh đất tốn nhiều tiền để mua, chỉ trong một đêm đã rớt giá thảm hại. Bởi vì không có cần cẩu, công trình bị chậm, không thể khởi công, lại đúng lúc gần đây cục nhà đất tổng điều tra các công trình dang dở.
38 . Rất nhanh, thư ký đã nộp tiền bảo lãnh cho Thường Thanh ra khỏi phòng tạm giam. Chẳng đợi ăn thịt chó giải xui thì vận xui đã kéo tới lũ lượt. Hầu hết các công ty nhà đất đều buôn bán đầu cơ, bước quan trọng nhất chính là thu hồi vốn.
39 Nói thì oai vậy chứ muốn đứng lên đâu dễ thế? Tài sản của công ty đều bị đem đi bán đấu giá hết rồi. Nghe đâu phần lớn đều bị thằng nhãi Lâm Vãn kia chộp với giá thấp.
40 Khi lại lần nữa đi tới công ty Hoài Dã, Thường Thanh ngồi trong phòng khách, buồn chán quan sát chung quanh. Gian phòng quen thuộc nhưng kết cấu đã bị người thay đổi.