21 Bắc Minh yêu hải cách Vạn Kiếm môn hơn mười vạn dặm. Lâm Phương Sinh cố tránh tai mắt, di chuyển vào ban đêm, che dấu hành tích, đi rất chậm; hơn mười ngày mà chưa đi được quá nửa đường.
22 La Hạo Nhiên đánh tan kiếm trận của Lâm Phương Sinh, trên gương mặt trắng bệch treo một nụ cười. Hắn đột ngột tăng thêm vài phần linh lực, kiếm thế đánh trúng Lâm Phương Sinh.
23
Đôi mày kiếm anh khí của Lâm Phương Sinh không nhịn được nhăn lại, “Lời này là thật?”
Diêm Tà khóe miệng loan loan, lộ ra nụ cười, “Một nửa là thật.
24 Hừng đông, Lâm Phương Sinh tỉnh lại, chỉ thấy đôi mắt trong trẻo lãnh tĩnh của Diêm Tà đang chăm chú nhìn mình, ẩn ẩn ý cười, khí sắc lương hảo, thần thái sáng láng, “Phương Sinh ca ca”.
25 Hai người không quay trở lại khách điếm mà ở lại hậu viện Tụ Bảo các nghỉ ngơi. Tận đến khi hội đấu giá bắt đầu, mới thi triển pháp trận ẩn thân, là một chiếc áo choàng nâu nhạt dài đến mắt cá chân, sau đó mới chậm rãi đi vào đại điện bên dưới của Tụ bảo các.
26
Bên này hai người nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều tập trung vào ánh mắt.
Bên kia lại nghe vị chủ trì cao giọng nêu tên chí bảo, “Nội đan của Bạng yêu vạn năm biến dị, một viên Hắc trân châu!”
Lời vừa thốt ra, chúng tu sĩ lập tức ồ lên.
27
Lại một đêm triền miên.
Khi Lâm Phương Sinh tỉnh dậy thì trời còn chưa sáng, sắc trắng xanh qua song cửa sổ chiếu vào, thấm lạnh như nước, rơi lên gò má.
28 Từ Đại Uyên đến Vạn Kiếm môn, lấy tu vi hiện tại của Lâm Phương Sinh, ngày đêm kiên trì ít nhất cũng mất mười ngày đường.
29
Lâm Phương Sinh vẫn ở trong lòng sư tôn, không muốn rời ra.
Hách Liên Vạn Thành cũng không nói gì với y, chỉ cúi lưng, ôm lấy đầu gối tiểu đồ đệ, tựa như ôm một đứa trẻ vào ngực, “Thu lại Kinh Thiên các, về thuyền cùng ta.
30 Hách Liên Vạn Thành mặc y giận dỗi, trong ánh mắt không hề vương chút bận tâm, cuối cùng còn hiện lên ý cười, “Không sao, ta đang trợ sư huynh ngươi hành công, để ngày mai làm.
31 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiết vệ nhận mệnh ngăn trở thực sự rất khổ sở.
32
Xung quanh yên tĩnh, bóng đêm hoang vắng.
Lâm Phương Sinh đứng dậy từ trong lòng của Diêm Tà, hai mắt thanh lãnh, tựa như băng tuyết, vô hỉ vô bi, bàn tay vẫn dán lên đan điền của người trước mắt, ngưng tụ một đạo kiếm ý, ngay lập tức bắn vào Kim Đan Ma Tu, tạo ra vết rách như mạng nhện.
33 Lâm Phương Sinh cảm giác từng tấc xương cốt đều đau nhức, ngay cả đôi môi mỏng đỏ hồng cũng không chút huyết sắc; tay phải may mắn lành lặn thì luồn sâu dưới hoa cỏ, bấu lấy bùn đất.
34 Biến cố bất ngờ nảy sinh làm mấy trăm thiết vệ không phản ứng kịp. Kiếm ý của Hách Liên Vạn Thành mạnh mẽ lại tinh chuẩn, bạch khí băng hàn nhắm thẳng vào lồng ngực Công Dã Minh Kính, máu văng tung tóe.
35
Lâm Phương Sinh thấy vẻ mặt mọi người như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Lập tức nghe thấy Hồ trưởng lão nghiêm nghị nói, ” Sư điệt* Chinh Mạc… Tẩu hỏa nhập ma, hiện giờ đang tự thỉnh lại Bách Lục đường.
36
Lâm Phương Sinh ngơ ngẩn, môi răng bị cạy mở, đầu lưỡi mềm nhẵn xâm nhập vào, vội vàng mà thâm trầm, tựa như đang dùng sức lau đi từng chút dấu vết.
Động tác nho nhỏ mà rõ ràng, môi lưỡi dây dưa như muốn đem từng chi tiết khảm tận đáy lòng.
37
Lãnh thổ núi Thiên Mục vô cùng rộng lớn, đất đai cằn cỗi, dân chúng vốn không thể an ổn làm ăn.
Vạn năm trước, núi này xuất hiện một vị tu sĩ, người ta gọi tên là Thiên Mục lão quái, pháp lực cao cường, đạt đến Độ Kiếp.
38
Lâm Phương Sinh vừa nghe liền giật mình.
Tuy là ngoài dự liệu, nhưng nếu là như vậy thật, thế thì mọi nghi vấn trước đây đều có lời giải đáp.
Tư Hoa Quân là Pháp tu, cũng cùng một dạng như phù văn, trời sinh đã tinh thông.
39 Tư Hoa Quân nửa muốn tham hoan, nửa muốn trừng phạt, tiến lui càng kịch liệt, niêm mạc non mềm không chịu nổi mà rách da thấm huyết, khẽ phản kháng yếu ớt.
40
Thấy đôi tân nhân đã bái xong, người chủ lễ xướng lớn, “Kết thúc buổi lễ!”
Nhóm Yêu Tu bắt đầu hiện lại nguyên hình, tiếng hoan hô vang lên khắp nơi, lại có rất nhiều hoa được tung lên, còn có cả rất nhiều loài cá sặc sỡ, pháp bảo góp vui, vô cùng náo nhiệt.