21
Độc Cô Linh Vũ có chút chấn kinh trước vẻ đẹp tuyệt sắc này, cuộc gặp gỡ này với lần gặp năm đó không khác nhau là bao. Vẫn ánh mắt đó, vẫn khuôn mặt đó, vẫn mái tóc bạch kim xõa dài đó, hình ảnh tiểu nữ hài năm xưa quay về trong tâm trí chàng “Nguyệt.
22
Cầm trên tay tấm thiếp mời, mi phượng khép hờ lại, thở dài ngao ngán. Mười một năm trốn tránh cứ ngỡ rất dài nhưng thực ra rất ngắn ngủi. Tin tưởng là gì? Phản bội là gì? Nàng đến cuối cùng cũng không hiểu được trong lòng chàng đang nghĩ gì.
23
Gió thổi nhẹ nhàng và dịu mát, Lãnh Nguyệt ở trong lòng bạch y nam nhân khẽ động, mi phượng hé mở, nàng ở trong lòng hắn nũng nịu giống như một con mèo “Hình như ta vừa ngủ gật phải không?”
“Ừ.
24
“Bớt nói lãng tránh. ” Chàng lạnh lùng quát.
“Ta không lãng tránh. ” Nàng vẫn giữ thái độ bình thản không sợ hãi trước con sói đang đói và sẵn sàng vò tới ăn thịt nàng bất cứ lúc nào.
25
Cứ đến giờ dần là Độc Cô Linh Vũ tỉnh dậy để chuẩn bị thượng triều, nhìn con mèo nhỏ trong lòng đang say giấc mà chàng không nỡ rời đi. Lấy ngón tay vuốt những vết sẹo trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, không biết năm đó chàng làm vậy là đúng hay sai.
26
Độc Cô Linh Vũ bế Lãnh Nguyệt đi thẳng vào nội các thẳng tới giường lớn rồi đặt nàng xuống, bản thân cũng nhanh tháo giày ra và đẻ lên người nàng, không cho nàng thoát khỏi chàng.
27
Lãnh Nguyệt mờ mịt tỉnh dậy, đầu đau buốt nhưng nàng cảm thấy hình như có một bờ ngực rất rộng lớn và rắn chắc đang ôm chặt nàng. Ngẩng đầu thì nàng bắt gặp khuôn mặt tuyệt mỹ của Độc Cô Linh Vũ, hơn mười năm rồi, khuôn mặt ngày xưa đã trở nên sắc sảo hơn, cho dù trải qua bao nhiêu sóng gió phong ba bão tố thì chàng vẫn mãi mãi là ở trong lòng nàng.
28
Lý Nghi Huyền bước ra khỏi Khánh Vân cung thì bên ngoài đã có một bóng dáng nam nhân bạch y tuyệt mỹ tiêu sái đang chờ cô “Như thế nào?” Y lạnh lùng hỏi.
29
Hổ ca ca… muội đau lắm…
Hổ ca ca…
Hổ ca ca…
Bạch Hổ giật mình mở to mắt, tại sao bên tai lại có tiếng vọng của Lãnh Nguyệt? Chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì rồi? Hắn lập tức cưỡi mây chạy đến hoàng cung Bắc Băng nhưng vừa đến trước cổng thành liền khự lại, vì sao lại có chướng khí mạnh như thế?
“Ngươi đến trễ rồi Bạch Hổ.
30
Độc Cô Linh Vũ trở về Dưỡng Tâm điện không cho ai hầu hạ, một mình ngồi trong bóng tối nhớ lại hình ảnh quật cường của Lãnh Nguyệt mà bản thân không biết nên giận hay thương hại thì đột nhiên tim truyền đến cơn đau.
31
Tựa đầu vào tường, Lãnh Nguyệt khép hờ mắt phượng, trên tay cầm một mảnh giấy nhỏ viết [i]‘Độc Cô Linh Vũ trúng Cổ trùng ma, tối nay huynh sẽ cứu muội ra khỏi đó, sư phụ đã chuẩn bị hết tất cả.
32
“Làm sao ta biết được nhỉ?” Lãnh Nguyệt vẫn cười lớn, nàng đặt tay mình ở dưới mang tai phải và dần dần lột lớp mặt nạ da người ra, để lộ dung mạo thật của mình, dung mạo giống hệt như Bạch Thanh Tịnh, chỉ có khác ở chỗ nàng có phần thanh tao hơn cô “Bởi vì ta chính là vị tỷ tỷ bị ngươi hãm hại.
33
34
35
36
37
38
39 Trong cơn mê, ta nghe thấy chàng nói “Cả cuộc đời ta chỉ có duy nhất một lão bà và người đó chắc chắn không phải là Nguyên Linh. ” Câu nói đó đã khiến ta ngừng hy vọng về tương lai…
***
‘Mị cô cô! Cô cô sắp phải đi xa sao ?’
‘Tiểu Linh nghe ta nói đây, sau khi ta rời khỏi nơi này ngươi nhất định phải cẩn thận.
40 Sở Thi Thi bồi Nguyên Linh sửa soạn xong và cùng nàng ngồi xuống dùng bữa sáng, những món ăn của Thi Thi tuy đơn giản nhưng lại rất ngon miệng, khác hẳn với những món ở hoàng cung làm.