Ba ngàn năm rồi, mình bị hắn phong ấn ở đây khoảng ba ngàn năm rồi.
Ba ngàn năm nay, nếu không phải là có các con dân của mình làm bạn, thật không biết phải vượt qua những ngày đó thế nào!
Hôm nay ông trời mở mắt, rốt cuộc cũng để mình có thể tự giải thoát rồi sao? Rốt cuộc cũng cho mình một cơ hội để báo thù sao?
"Tích Phong, ngươi mau chờ nhận lấy cái chết đi." Xà Vương Đằng Vân hét lớn một tiếng, kim quang trên người bừng sáng, chiếu sáng đến mức mọi người ở đây không thể mở mắt. Sau đó là tiếng rồng kêu hổ gú phượng hót, kèm theo tiếng cột đá sập ầm ầm, một tiếng rầm oai phong khiến người run sợ vang lên, đột nhiên một con rồng giương nanh múa vuốt xuất hiện. Đuôi rồng đảo qua, làm lòng đất thạch động rung động.
"Á. . . . . ." Diệp Tuyết vừa định niệm chú dùng di chuyển tức thời, thân thể đã rơi vào trong ngực Tích Phong, hắn ôm nàng tránh đến chỗ an toàn. Nhìn lại, trên đỉnh thạch động đã xuất hiện một lỗ thủng to, Thanh Long, Bạch Hổ và Hỏa Phượng đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại Thánh Kỳ Lân đi theo phía sau hai người.
"Làm sao bây giờ?" Diệp Tuyết không biết làm sao nhìn hắn. Theo lý thuyết, thân là thú cưỡi, các thần thú bọn nó, không được chủ nhận ra lệnh, tuyệt sẽ không tùy tiện rời khỏi tầm mắt của chủ nhân. Ngày hôm nay, Bạch Hổ và Hỏa Phượng rõ ràng không tuân thủ.
". . . . . . Đuổi theo." Tích Phong nhíu mày, ánh mắt là kì lạ.
Dĩ nhiên trong chuyện này có lý do riêng, nhưng dù sao nàng cũng không thể hiểu được!
. . . . . .
Men theo mùi vị, Thánh Kỳ Lân mang hai người trực tiếp đuổi tới xà quốc.
Cũng không biết làm cách nào con dân xà tộc lại có thể nhanh chóng biết được tin Xà Vương của bọn họ trở về, toàn bộ tụ tập đến trên đường cái, nhảy nhót hoan hô.
"Phải mau chóng tìm được bọn họ!" Giọng nói của Tích Phong mang theo một chút gấp gáp.
Thánh Kỳ Lân nghe, rầm rì phun khí, mạnh mẽ dạt hai chân ra chạy nhanh hơn.
. . . . . .
Ba thần thú rơi xuống đại điện của Xà cung, bởi vì đã bỏ hoang ba ngàn năm, nơi này này đã sắp biến thành đống hoang tàng, chỉ có các hình rắn được chạm khắc trên cột, còn có thể nhìn ra vẻ rực rỡ của ngày xưa!
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước chia ra đứng ở các chỗ trống phía Đông, Tây, Nam, Bắc.
Trên người phát ra ánh sáng của riêng mình, xanh, trắng , hồng, ba màu cùng phát sáng, cùng tụ tập lại một chỗ trên không trung. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, một luồn sáng từ trên trời bắn xuống, rơi về phía Bắc. Chờ ánh sáng mờ đi, Huyền Vũ đột nhiên xuất hiện ở đại