Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Không Yêu Thì Biến Chương 5 - 6

Chương trước: Chương 3 - 4



Chương 5

Chừng mười một giờ tối hôm sau Thẩm Hy Nhiên mới tìm tới bệnh viện.

Trình Thần đang truyền dịch đã ngủ say, gương mặt tái nhợt đi. Mà sắc mặt của Thẩm Hy Nhiên thì còn khó coi hơn Trình Thần tới mấy phần. Anh ta ngẩn ngơ đứng nhìn, không dám vươn tay ra chạm vào chị.

Tôi lẳng lặng liếc mắt nhìn Thẩm Hy Nhiên, nhường chỗ cạnh giường bệnh lại cho anh ta, chậm rãi cầm áo khoác đi ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc cửa được đóng lại, tôi trông thấy anh chàng công tử xưa nay cao ngạo vùi đầu vào bên giường Trình Thần, khóc không thành tiếng.

Tình yêu là gì? Nếu nước mắt của Thẩm Hy Nhiên vào giờ phút này là đau lòng mà không phải hối lỗi, tôi cảm thấy, có lẽ anh ta thực sự yêu Trình Thần.

Vì đau lòng là quan tâm, mà hối lỗi lại là vì chuộc lại lỗi lầm của bản thân.

Chăm sóc Trình Thần trọn một ngày, tôi mệt mỏi tới nỗi không thể chống đỡ được nữa, về nhà tắm rửa qua loa rồi nhào lên giường. Tôi vốn nghĩ rằng lần này sẽ ngủ được một giấc rất say, chẳng biết thế nào mà trằn trọc mãi không ngủ được.

Rõ ràng lúc ấy chẳng nhìn người đàn ông kia được mấy lần, vậy mà giờ trong đầu óc chỉ toàn hình bóng của hắn, ngón tay thon dài cầm lấy vô lăng, chất giọng trầm trầm ưu nhã như tiếng đàn cello, nhớ tới ngón tay ấy đã từng trượt qua lưng tôi, đôi môi ấy đã từng lướt qua chân mày tôi, những ký ức về đêm ấy cứ dâng lên từng hồi.

Tôi trở mình xuống giường rót một cốc nước lạnh thật lớn. Xoa lên gò má đang nóng rực, tôi chỉ hận không thể tự tát ình một cái.

Được lắm! Mày thiếu đàn ông tới mức này cơ đấy!

Tôi nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng quy kết nguyên nhân là vì đã nợ người ta, khó tránh khỏi lương tâm bứt rứt. Mà ngay cả tên của người đàn ông kia là gì tôi cũng chẳng biết, đi đâu mà trả tiền cho hắn bây giờ.

Tôi bực bội đặt cốc nước lên bàn. Kệ hắn đi, dù sao người nợ ân tình này cũng là Trình Thần và Thẩm Hy Nhiên, chẳng liên quan gì tới tôi cả, hôm nào bảo Thẩm Hy Nhiên tự đi tìm người mà trả nợ.

Cứ nghĩ như vậy, đêm ấy tôi mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi. Nhưng trong giấc mơ ấy luôn có một người đàn ông lướt những ngón tay thon dài của mình trên cơ thể tôi, tựa như đang đàn một khúc nhạc tuyệt diệu.

Sáng hôm sau, tôi vác đôi mắt thâm quầng đi làm như thường lệ.

Giờ nghỉ trưa, chị Triệu ở bàn bên xích lại cười cười: “Tịch Tịch này, ăn chưa?”.

Tôi cũng cười: “Em ăn rồi”.

“Lần trước nghe nói bạn trai em đã đi du học về rồi, mọi người đều nghĩ em sẽ bàn chuyện cưới xin ngay thôi, mãi sau chẳng thấy tin tức gì, giờ…”.

Trong lòng tôi cũng đoán chừng được ý của chị. Nếu là trước đây, tôi cùng lắm chỉ cười cười cho qua chuyện. Nhưng sau việc tối qua, trong thâm tâm tôi cũng cảm nhận rõ được rằng mình nên nghiêm túc giải quyết vấn đề cá nhân, bèn trả lời chị: “Vâng, đã chia tay rồi ạ”.

Nụ cười trên gương mặt chị Triệu lại tươi lên mấy phần, vội vàng áp sát lại: “Nào, Tịch Tịch, chị nói với em nhé. Thằng cháu lớn nhà chị cũng mới về nước cách đây không lâu. Tuổi tác khá hợp với em, mặt mũi cũng tạm ổn, học y đấy, mỗi tội hay thẹn. Hay là lúc nào hai đứa...”.

“Vâng ạ”. Tôi gật đầu đồng ý.

Chị Triệu vui tới nỗi không khép miệng lại được, nhanh chóng quyết định thời gian địa điểm, sợ tôi hối hận.

Tối thứ sáu, tôi đến trước cửa nhà hàng đã hẹn đúng giờ. Vừa ngẩng lên nhìn, đúng là khéo, hóa ra đây là nơi mình đã từng tạt trà vào mặt Dương Tử.

“Chào cô, xin hỏi cô có đặt chỗ trước không ạ?”.

“Có, anh Trần Thượng Ngôn”. Tôi nói tên người kia.

Cô lễ tân mỉm cười lễ độ: “Vâng ạ, anh Trần đã đến rồi, mời cô”.

Khi nhìn thấy anh ta, tôi khẽ nhíu mày, hình tượng quả thực không tồi. Chị Triệu không lừa mình. Tôi mỉm cười với anh ta: “Anh Trần ạ? Chào anh, tôi là Hà Tịch”.

Anh ta lập tức đứng dậy, đẩy mắt kính, hiển nhiên có chút luống cuống: “Chào cô, tôi là Trần Thượng Ngôn”.

Chúng tôi tự giới thiệu đơn giản rồi cùng ngồi xuống. Anh ta hay thẹn, nhưng không hề trầm, thậm chí sau cuộc đối thoại lịch sự lúc ban đầu còn thể hiện nét khéo ăn khéo nói, từng cử chỉ vô cùng nhã nhặn, hoàn toàn khớp với hình tượng bác sĩ lý tưởng.

Tôi vô cùng hài lòng.

Anh ta cũng chẳng có ý kiến gì về tôi. Tôi đoán chừng, nếu không có gì bất ngờ thì chuyện này chắc hẳn sẽ thành thôi. Nếu thuận lợi hơn chút nữa, chuyện trăm năm cũng xong luôn.

Khi miếng bíp-tết được đưa lên, đương lúc tôi cong môi suy nghĩ xem phải cắt từ chỗ nào thì anh ta đột nhiên lên tiếng: “Em không thích bíp-tết sao?”.

Tôi lắc đầu: “Em thích ăn nhưng không thích cắt, tốn sức”.

Khóe mắt tôi chợt bắt được ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Trần Thượng Ngôn. Anh ta ngượng ngùng cười nói: “Để anh giúp em”. Nói xong anh ta bèn lôi ra một gói khăn giấy khử trùng trong túi phải, rồi thình lình rút con dao phẫu thuật ở túi trái ra, lấy khăn khử trùng lau dao một lượt, ánh sáng phản xạ lại khiến tôi chói mắt.

Chưa đầy hai mươi giây sau, miếng bíp-tết của tôi đã được cắt thành từng miếng vuông vức dài một centimet, rộng một centimet.

Tôi rớt cằm, nhìn cái đĩa hình vuông im lặng không thốt nên lời.

Anh ta tiếp tục cười ngượng ngùng: “Cảm giác cắt thịt sống và cắt thịt chín không giống nhau lắm. Có lẽ kích cỡ không được chuẩn, em ăn tạm đi nhé”.

“Cắt thịt sống… là cảm giác gì?”.

Anh ta nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi chợt cười cười: “Dạo này nhà anh có người hảo tâm hiến tặng thi thể vật nuôi ngâm trong phoóc-môn, cảm giác rất giống như khi cắt vật còn sống, em có thể thử xem”.

Tôi lau mồ hôi lạnh đang rịn ra trên trán: “Anh… anh Trần, em vào phòng vệ sinh trước đã”.

Tôi đứng dậy định bỏ đi, nhưng anh ta đã gọi giật lại: “Hà, Tịch Tịch, ừm, anh có thể gọi em như thế không?”. Anh ta cười cười, như có chút ngượng ngùng, “Trước đây anh cũng từng xem mặt mấy lần... cứ mỗi khi bên nữ giữa chừng bỏ vào nhà vệ sinh thì đa phần là sẽ không trở lại nữa”.

Bàn tay đang lần mò cầm ví xách phía sau của tôi khựng lại, rồi trả về chỗ cũ, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Anh ta đẩy kính lên, gương mặt ửng đỏ: “Cho anh hỏi một chút, điều gì khiến em rút lui nửa chừng vậy? Anh thấy trước đó chúng ta nói chuyện cũng khá vui vẻ mà”.

Là khá vui vẻ. Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ta, nghĩ bụng, thời buổi này quả thực không còn nhiều những bác sĩ thật thà, nếu tôi còn có chút đạo đức xã hội thì đừng nên gạt anh ta. Tôi thở dài, thành thực đáp: “Những người anh xem mặt trước đó thì em không biết, nhưng nếu bạn trai em làm bác sĩ mà lúc nào cũng kè kè dao phẫu thuật, sử dụng thành thạo, hơn nữa nhà anh ấy còn ngâm thi thể động vật trong phoóc-môn… trong lòng em sẽ sợ lắm”.

Anh ta sững sờ, sắc mặt tối đi, gục đầu xuống: “Như thế à...”.

Tôi chợt mềm lòng: “Thực ra, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà”.

Anh ta miễn cưỡng mỉm cười với tôi.

Bữa cơm tối nay nuốt cũng không khó trôi lắm. Cuối cùng anh ta lái xe đưa tôi về, khi chia tay mới hỏi xin tôi số điện thoại, nói: “Tịch Tịch, anh rất thích cá tính của em, sau này… sau này chúng ta có thể tiến dần từ tình bạn”.

Tôi gật đầu đồng ý.

Nhưng từ đó về sau, anh ta không hề gọi cho tôi, cũng không hẹn tôi đi chơi nữa, đương nhiên tôi cũng quẳng anh ta ra khỏi đầu.

Mà qua một lần giày vò như vậy, nỗi sốt ruột muốn lấy chồng của tôi cũng nhạt đi rất nhiều, thế là tôi dứt khoát sống những tháng ngày độc thân yên bình.

Đến khi tháng mười một đã sắp trôi qua, Trình Thần đột nhiên gọi điện cho tôi, nói chị và Thẩm Hy Nhiên sẽ đính hôn vào tháng mười hai.

Tôi sững sờ rất lâu mới phản ứng lại được, mắng sa sả trong điện thoại: “Đính cái đầu chị ấy! Giờ hai người tình chàng ý thiếp, cũng đã trải qua mưa gió bão bùng nhiều rồi, thế mà còn tiếc chín tệ tới cục Dân chính làm tờ giấy chứng nhận hả? Thẩm Hy Nhiên keo kiệt tới mức đó rồi sao?”.

Trình Thần ở bên kia dở khóc dở cười: “Sao mày còn nóng ruột hơn cả chị thế? Đính hôn là hình thức, nhà anh ấy đặt nặng mấy thứ này. Cũng đúng lúc cho anh ấy cơ hội tặng chị thêm một chiếc nhẫn nữa”. Hai chúng tôi hớn hở thảo luận xem nhẫn phải bao nhiêu. Rồi Trình Thần nói cho tôi biết, đã tìm được người tốt bụng giúp chị trả tiền hôm xảy ra chuyện rồi.

Tôi gần như đã quên chuyện này, chị vừa nhắc tới, tôi chợt nhớ đến người đàn ông kia, chẳng hiểu sao giữa ban ngày ban mặt mà mặt tôi lại đỏ bừng bừng.

Trình Thần nói, từ hồi nghe tôi nhắc tới người đã trả tiền giúp kia, Thẩm Hy Nhiên bèn dốc sức đi tìm người ấy. Chẳng bao lâu sau thì tìm thấy thật. Người đàn ông đó tên là Tần Mạch, lại vừa hay có hợp tác với công ty của Thẩm Hy Nhiên.

Tôi đang cảm thán thế giới này thật nhỏ bé thì Trình Thần lại vui vẻ nói: “Chị mời anh ta tới tham dự tiệc đính hôn rồi, người ấy đúng là quá đẹp trai! Tịch Tịch có muốn chị móc nối cho không?”.

Tôi cười khan: “Không cần đâu ạ”. Chúng tôi đã làm xong chuyện từ đời nào rồi...

Tôi ngắt máy, nghĩ ngợi một hồi. Hắn sẽ tới lễ đính hôn của Trình Thần, tôi cũng phải đi.

Tôi cũng phải đi.

Giữa mùa đông mà tôi cũng nóng ruột như bị lửa đốt khi nhận ra điều này.

Ngày Trình Thần đính hôn, tôi tới từ lúc sáng sớm. Bạn bè thân thuộc của Trình Thần tôi quen gần hết nên giúp chị chào hỏi một chút. Còn đám bạn bên Thẩm Hy Nhiên kia thì…

“Này! Tịch Tịch, cười một cái cho anh xem nào!”.

“Ê, hôm nay người ta đính hôn đấy, em vừa thấy bọn anh đã xị cái mặt ra thế là không được, nào nào, cười lên đi!”.

Một đám ăn chơi con nhà giàu...

Tôi quét mắt nhìn Thẩm Hy Nhiên ở bên đang cười ngu ngơ, lạnh lùng nói: “Sao anh không nhắc nhở bọn họ, tay Vương Đại Miêu gãy như thế nào hả?”. Người Thẩm Hy Nhiên run lên, vội vàng vừa dỗ vừa khuyên, kéo đám bạn vào khách sạn.

Trình Thần vừa dẫn một đám người vào, khi ra nghe thấy tôi nói thế bèn tò mò hỏi: “Gãy kiểu gì?”.

Tôi cười cười, để lộ hàm răng trắng sáng: “Bị em cắn”.

Trình Thần im lặng, không dám đào sâu, ngoảnh đi bèn thấy chiếc việt dã phong cách dừng ngay trước cổng khách sạn.

Bắt gặp chiếc xe quen thuộc, tôi chợt ngừng thở. Thẩm Hy Nhiên bước lên từ phía sau, miệng treo nụ cười khách sáo, lịch sự bước tới đón tiếp: “Anh Tần”.

Lại nhìn thấy gương mặt này, mặt tôi không khỏi đỏ ửng lên. Bạn nghĩ thử xem, có một người đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền cứ năm lần bảy lượt giúp đỡ bạn, hơn nữa hai người đã từng có quan hệ với nhau, là ai cũng sẽ có suy nghĩ như thế thôi, huống chi là đứa con gái đã cô đơn tới cực điểm như tôi…

Hắn thản nhiên gật đầu với Thẩm Hy Nhiên, rồi quay lại nói chúc mừng với Trình Thần. Ánh mắt rơi lên người tôi, giây phút ấy tôi loáng thoáng cảm nhận được cái nhíu mày rất nhỏ khó có thể nhận thấy của hắn.

Tôi áng chừng cũng biết được, vẻ mặt này gọi là ghét bỏ.

Âm thầm bĩu môi, tôi nghĩ bụng, dù tôi có suy nghĩ hơi đen tối với anh, nhưng vẫn chưa tới nỗi trơ trẽn xông lên. Anh không muốn gặp tôi, đương nhiên tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy anh.

Tôi trốn sang bên cạnh, tránh khỏi tầm nhìn của hắn. Nhưng chẳng dè Trình Thần ở phía sau bấm mạnh vào eo tôi một cái, tôi đau tới nỗi phải nhảy về phía trước, Trình Thần vội vàng đẩy tôi tới trước mặt hắn, nói: “Để Tịch Tịch dẫn anh đi nhé”, rồi ngầm nháy mắt với tôi.

Tôi đành chịu... chị nghĩ rằng chị đang giúp em sao...

Chương 6

Anh Tần, mời anh sang bên này”. Lúc thế này càng tránh né thì càng đáng nghi, tôi mỉm cười hiền hòa, thoải mái dẫn hắn vào trong khách sạn.

Có lẽ ngại Trình Thần và Thẩm Hy Nhiên đều đang ở đây, hắn cũng khách sáo gật đầu: “Phiền cô”.

Người trong thang máy rất đông, khó tránh khỏi việc đứng sát gần hắn, ngửi thấy mùi hương không biết tên trên quần áo hắn, trong đầu óc tôi hiện lên những cảnh tượng nóng bỏng đêm đó. Chờ tới khi cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, tôi bước ra ngoài như chạy trốn.

Đi đến cửa đại sảnh tổ chức lễ đính hôn, tôi quay lại nhìn hắn, nặn ra một nụ cười: “Anh Tần, mời anh vào bên trong, tôi còn có việc, xin được đi trước”.

Hắn không lên tiếng, chỉ chăm chú quan sát tôi một lát, ánh sáng trong cặp mắt đen huyền thoáng chuyển động, không biết đang nghĩ những gì.

Dù hiện giờ tôi khẳng định chắc chắn rằng mọi biểu hiện của mình đều không có chỗ chê, nhưng bị ánh mắt của hắn lướt qua như thế, tôi chẳng khác nào cô học trò nhỏ mắc lỗi, có cảm giác không thể kiềm chế nổi muốn cúi đầu nhận lỗi. Nụ cười của tôi có chút gượng gạo: “Anh Tần?”.

“Đây cũng là lần cuối mà cô nói hả?”.

Hắn đột ngột mở miệng hỏi, thậm chí còn chẳng có đầu đuôi gì, tôi ngẩn ra mãi mới sực tỉnh. Lần trước khi năn nỉ hắn đưa tới bệnh viện, tôi đã thề thốt bảo đảm với hắn, đó là lần cuối cùng hắn trông thấy tôi...

Hắn lại nhớ rất dai. Khóe miệng tôi giật giật, không khỏi muốn hỏi ra miệng rằng, tôi xấu tới độ trời đất căm hận người người căm hận hả? Anh nhìn tôi thêm một cái thì mắt bị rớt ra hả? Hả?

Thế nhưng tôi vẫn còn hiểu rõ rằng, đây là lễ đính hôn của Trình Thần, mình tuyệt đối không thể gào thét ở chỗ này được.

Tôi hít sâu vào một hơi, ổn định lại tâm trạng: “Tôi rất xin lỗi vì đã nuốt lời. Nhưng lần gặp mặt này quả thực không phải điều tôi có thể kiểm soát được, anh là ân nhân cứu mạng của Trình Thần, Thẩm Hy Nhiên cảm ơn anh, mời anh tới tham dự lễ đính hôn của họ là điều đương nhiên. Tôi là bạn thân của Trình Thần, hôm nay ở đây cũng là chuyện thường tình. Nếu gặp tôi sẽ gây nên phiền phức lớn cho anh, vậy tôi sẽ cố hết sức tránh chạm mặt anh trong khoảng thời gian sắp tới đây. Chúc anh vui vẻ”.

Hắn hơi nhướn mày lên, lạnh lùng cười: “Được”.

Tôi gật đầu lịch sự rồi quay người đi, không ngờ đột nhiên lại va vào lồng ngực người khác.

Cuống quýt lùi lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn định xin lỗi, hóa ra là một trong số đám bạn bè vớ vẩn của Thẩm Hy Nhiên - Vương Đạt Mậu. Tên của gã đọc giống “Đại Miêu” nhưng người thì trông không khác gì con chuột, vừa trông thấy tôi, đôi mắt nhỏ rí của gã nheo lại càng nhỏ hơn: “Tịch Tịch, vội đi đâu thế này! Không vào uống mấy ly hả?”.

Tôi gạt bàn tay đang giữ vai mình của gã ra, có chút hốt hoảng nhìn lướt ra phía sau, thấy người kia đã vào trong rồi, chẳng hiểu sao tâm trạng lại có chút thất vọng. Ngoảnh lại nhìn Đại Miêu, tôi nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng tinh sáng lóe: “Vương Đại Miêu, anh còn muốn bị tôi cắn ột nhát hả?”.

Gã nhanh chóng giật lùi lại mấy bước: “Ai là mèo? Ai là mèo hả? Cô mới giống mèo ấy! Lấy đâu ra đứa con gái cứ mở mồm ra là cắn người như cô”.

Chẳng thèm để ý tới gã, tôi quay người đi luôn. Gã kéo tôi, tôi ngoái đầu lại lườm một cái: “Làm cái gì thế? Tôi còn phải xuống dưới giúp Trình Thần tiếp khách nữa!”.

“Cô sao thế? Người ta đính hôn thì can gì tới cô, vào trong ngồi nhanh đi, lâu lắm rồi không gặp, chúng ta nói chuyện chút”.

Tôi nghĩ bụng, tôi với anh thì có gì hay mà nói? Làm bộ định hất tay gã ra.

Gã nhất quyết không buông tay mà cố kéo tôi đi, vừa đúng lúc có thêm hai ông bạn đi ra nữa, bèn hợp lại lôi tôi vào trong. Bọn họ ấn tôi ngồi xuống, tám, chín người vây quanh tôi, cứ hết người này tới người nọ hỏi dò xem rốt cuộc tôi có yêu đương gì hay không.

Nghe mãi tôi mới biết, hóa ra đám khốn nạn này đang đánh cược với nhau “Khi nào Hà Tịch mới có thể tìm được thằng đàn ông dám yêu cô ta”. Tiền cược tới thời điểm hiện tại đã ngang với tiền lương cả năm của tôi. Điều khiến tôi cáu nhất là... Thời gian bọn họ cược là từ năm tới năm mươi lăm năm sau, không một ai tin rằng tôi có thể có bạn trai trong năm nay hoặc năm sau.

Tôi tức đến độ muốn lật bàn, bèn đập bàn đứng dậy, quát: “Tôi cược có thể tìm được bạn trai ngay trong tuần này”.

Đám khốn nạn kia phá lên cười ầm ĩ, tôi hận tới mức máu như chảy ngược lại.

Vương Đại Miêu cười nói: “Tịch Tịch, nếu cô tìm được nhanh như thế thì tiền cược của bọn anh tăng thêm năm lần, cho cô tất, còn để tùy cô sai bảo một tuần. Nếu cô không làm được…”.

Mọi người suy tính một hồi, không biết ai đột nhiên gào lên: “Thì mặc bikini chạy quanh tòa thị chính mười vòng!”.

Tôi hùng dũng uống cạn ly champagne trước mặt, nói: “Đến lúc ấy ai nói không giữ lời, tự chọc mông ba ngày ba đêm!”.

Mọi người vui vẻ đồng ý.

Bên này vừa ầm ĩ xong thì ánh đèn trong đại sảnh cũng dịu đi, người dẫn chương trình lên sân khấu, lễ đính hôn coi như chính thức bắt đầu.

Tôi ngồi dưới lặng lẽ nhìn Trình Thần và Thẩm Hy Nhiên nơi sân khấu, trên gương mặt của họ đều là nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.

Tôi học đại học năm thứ hai thì Trình Thần tốt nghiệp, làm biên tập ột tạp chí, rồi gặp Thẩm Hy Nhiên vào đúng năm ấy, hai người họ đã trải qua một quãng đường gập ghềnh, chớp mắt đã năm năm trôi qua, con đường tình yêu dài đằng đẵng cuối cùng cũng có kết quả.

Dù gặp phải chuyện gì Trình Thần cũng vô tư cười xòa, muốn tỏ ra rằng mình không để ý, nhưng hôm nay, khi Thẩm Hy Nhiên lồng chiếc nhẫn vào tay chị, Trình Thần bật khóc.

Thẩm Hy Nhiên ôm lấy chị, hôn khẽ lên gương mặt chị, đọc lời thề bên tai chị hết lần này tới lần khác.

Cảnh tượng ấy khiến lễ đính hôn trở nên vô cùng xúc động và ấm áp.

Tôi nghĩ, có lẽ mỗi cô gái đều là công chúa ốc sên. Dù chiếc vỏ bên ngoài có rắn chắc đến mức nào thì trong thâm tâm vẫn là mềm yếu. Bao bọc càng kín kẽ thì bên trong càng yếu đuối, không thể chịu được nổi một đòn tấn công. Họ vừa mong không ai có thể thấy được sự yếu đuối của họ, lại mong chờ có người có thể nhìn thấu sự bất an trong họ. Thế rồi có thể nâng niu họ trong vòng tay, bảo vệ, yêu chiều họ, cho họ cảm giác an toàn mà người khác không thể làm được.

Trình Thần may mắn, đó là điều không thể nghi ngờ.

Khi vẫn còn Dương Tử, tôi đã từng nghĩ rằng mình cũng may mắn như thế.

Thở dài thườn thượt, tôi vứt đi chút nhớ nhung còn sót lại trong đầu, thuận tay cầm một ly rượu ở bên cạnh lên, giơ về phía Trình Thần đang ở trên sân khấu, rồi uống cạn.

Sau khi Thẩm Hy Nhiên và Trình Thần bước xuống sân khấu bèn bắt đầu đi mời rượu từng vị khách. Đến khi tới chỗ tôi, Trình Thần đã ngà ngà say. Chị nhìn thấy tôi, bèn nhíu mày nhìn xung quanh tìm tìm kiếm kiếm hồi lâu.

Tôi thấy lạ: “Chị tìm gì đấy?”.

Trình Thần nhéo cho tôi một cái thật mạnh: “Bạn trai đó! Anh chàng chị bảo em làm quen đâu rồi? Đã tạo cơ hội cho em như thế mà không nắm chặt!”.

Tôi bị nhéo tới mức nhe răng nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới cạnh Thẩm Hy Nhiên: “Thẩm Hy Nhiên, quản lý bạn gái anh cho kỹ vào! Chờ tới lúc tôi bốc hỏa thì đừng trách tôi không nể mặt chị ấy nhé”.

Theo quy luật thông thường, khi tôi và Trình Thần cãi nhau thì Thẩm Hy Nhiên chỉ có thể làm đồ trang trí. Lần này quả nhiên anh ta vẫn làm trang trí, dù đây là lễ đính hôn của anh ta.

Không chờ Thẩm Hy Nhiên lên tiếng, Trình Thần vòng qua túm lấy tay tôi, kéo tôi về phía trước: “Mặt trên người của chị, ai cần cô nể”. Có rượu vào nên Trình Thần cũng có chút chẳng thèm nể ai, nhưng tôi thì để tâm tới hoàn cảnh, không dám cãi nhau thật với chị, giãy mấy cái mà không thoát được, bèn cười trừ để chị kéo đi.

Thấy càng lúc càng gần với bóng người ấy, tôi không khỏi hoảng hốt, lửa giận chợt bốc lên: “Trình Thần! Chị đừng vớ vẩn!”.

Nhưng giờ thì chị đâu nghe lời tôi nữa, đẩy mạnh tôi một cái, đưa thẳng tới trước mặt Tần Mạch.

Tiếng nói chuyện của hắn thoáng ngừng lại. Tôi coi da mặt mình còn dày hơn tường thành, dùng sự trấn tĩnh cuối cùng nở một nụ cười: “Ai da, khéo quá đi! Tôi đi ngang qua, ngang qua thôi, các anh tiếp tục đi”.

Nhưng Trình Thần đột ngột xông tới, chặn đứng đường lui của tôi: “Anh Tần”.

“Cô Trình, chúc mừng cô”.

Trình Thần phá ra cười: “Tôi cũng chúc mừng anh. Anh Tần còn trẻ như thế đã thành công, có lẽ không có một người vợ thông minh thì cũng có một cô bạn gái xinh đẹp phải không?”.

Chắc là ảo giác của tôi, người kia dường như lặng đi, tôi đang có cảm giác sống lưng mình lành lạnh thì lại nghe hắn cười cười có chút là lạ: “Cô đơn một mình, công việc quá bận rộn, làm gì có thời gian…”.

“Được được!”. Trình Thần đột ngột ngửa mặt lên cười lớn ngắt lời hắn, nâng mặt tôi lên, “Vậy anh Tần thấy Hà Tịch nhà chúng tôi thế nào?”.

Tôi trợn tròn mắt lên kinh ngạc nhìn Trình Thần, không ngờ chị sẽ hỏi thẳng thừng trắng trợn như thế.

Tần Mạch không trả lời, cuối cùng Thẩm Hy Nhiên cũng đuổi đến nơi, kéo Trình Thần lại: “Xin lỗi anh, cô ấy hơi say”.

Trình Thần giãy ra khỏi tay Thẩm Hy Nhiên: “Thật không dám giấu, từ sau lần bất ngờ gặp anh ở bệnh viện, Tịch Tịch vẫn luôn nhớ nhung anh, anh như vị anh hùng giơ tay ra giúp đỡ nó trong lúc khó khăn, hình bóng anh đã in dấu trong tâm trí nó, bình thường nó cứ nhắc anh với tôi suốt. Trong ánh mắt đều là ái mộ và sùng bái! Anh đừng trông Tịch Tịch cứ hùng hùng hổ hổ như đàn ông mà hiểu nhầm, thực ra nội tâm nó tinh tế lắm, nó làm nghề thiết kế nội thất, từ lúc làm việc tới giờ chưa có vị khách nào nói không hài lòng với thiết kế của nó, ai cũng khen nó nhanh nhẹn khéo léo, hợp để lấy về làm vợ lắm. Nếu anh Tần...”.

Thẩm Hy Nhiên quả quyết bịt mồm Trình Thần lại, kéo chị đi.

Tôi có cảm giác toàn thân rã rời, ôm lấy mặt, chỉ mong đi mua quan tài đưa tang mình thật luôn cho rồi.

Xung quanh yên tĩnh một hồi, vị khách vốn đang nói chuyện với Tần Mạch biết ý rời đi. Mãi một lúc sau, hắn mới cười cợt: “Hóa ra là thế”.

Bốn từ ấy như cơn gió, quét qua lòng tôi nửa như trêu chọc, nửa như khiêu khích, tôi không dám nhìn hắn, mà cũng chẳng có hơi sức đi giải thích, đành quẳng lại một câu: “Thanh giả tự thanh[1]” rồi suy sụp chạy biến đi.

Hà Tịch tôi, sống đã hai mươi bốn năm, chưa bao giờ tơi tả không còn manh giáp trước mặt ai đó đến mức này.

Tần Mạch, chẳng lẽ đây chính là khắc tinh trong truyền thuyết...

Khi tôi đang định rời khỏi khách sạn thì bị Vương Đại Miêu bắt gặp, gã tóm lấy tôi, nói thế nào cũng không thả cho tôi đi. Cả đám bạn bè của gã kéo tôi tới nơi khác chuốc rượu.

Tâm trí tôi bị Tần Mạch đảo loạn, bọn họ chuốc rượu, tôi cũng không né tránh, uống bằng hết.

Thế nên kết quả rất dễ thấy được là...

Tôi say.

Nhưng nếu tôi biết sau khi say sẽ gây ra chuyện gì thì dù tâm trí có rối bời hơn gấp ngàn, gấp vạn lần, tôi cũng nhất định không dám uống nhiều như thế...

[1] Thanh giả tự thanh: Người ngay thẳng, trong sạch thì không cần phải tự biện hộ ình.

Loading...

Xem tiếp: Chương 7 - 8

Loading...