Không Yêu Thì Biến Chương 27 - 28
Chương trước: Chương 25 - 26
Nhận lời đề nghị của Tần Mạch, có lẽ tôi sẽ kết hôn với hắn, đó là cuộc sống như thế nào thì tới tận bây giờ tôi cũng không cách nào tưởng tượng ra được.
Nhưng tôi biết là cuộc sống như thế sắp bắt đầu rồi.
Nghỉ Tết năm nay, tôi rời nhà sớm ba ngày, mẹ không những không giữ lại mà còn thu dọn hành lý giúp tôi, sung sướng tiễn tôi lên tận xe Tần Mạch. Với mẹ tôi mà nói, có lẽ con gái có thể tới nhà một người đàn ông khác để đón Tết là chuyện còn vui hơn đón Tết ở nhà mình.
Bà lúc nào cũng lo lắng với cái tính mạnh mẽ của tôi sẽ khó tìm được bạn trai tốt, nửa đời sau chẳng có bến đậu, giờ tôi gặp được Tần Mạch, bà mới xem như có thể tạm thời yên tâm.
Tạm thời...
Đến nhà Tần Mạch, bà Tần vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng chẳng hiểu sao lần này gặp tôi, ánh mắt bà còn lấp lánh sáng ngời hơn cả lần trước, bố Tần Mạch là người đàn ông nghiêm nghị và ít nói, có lẽ bởi sự tôi luyện của thương trường đã khiến ông ít khi thể hiện tâm trạng của mình, ở điểm này Tần Mạch và ông như cùng một khuôn đúc ra, nhưng sự cơ trí và lão luyện của ông Tần thì hơn hẳn Tần Mạch. Thế nhưng khi đối mặt với bà Tần, tất cả biểu cảm của người đàn ông này đều trở nên dịu dàng, chỉ liếc qua thôi là có thể nhận ra được sự thương yêu ngập trong ánh mắt.
Tôi nghĩ, Tần Mạch thực sự quá may mắn, một gia đình hoàn hảo lại giàu có, bố mẹ ân ái...
Một miếng thịt được ném vào trong bát tôi, giọng nói trầm thấp của Tần Mạch vang lên bên cạnh: "Bố tôi đã là của mẹ tôi rồi, thu ánh mắt của em lại cho tôi chút đi".
Tôi nhìn miếng thịt trong bát cơm, rồi lại đưa mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh, kỳ lạ hỏi hắn: "Anh đang ghen đấy à?".
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý tới tôi.
Tôi cau mày nhìn miếng thịt trong bát, nói: "Còn nữa, Tần Mạch, đừng cho rằng anh thích ăn thịt thì người khác cũng sẽ thích. Tôi không trả được cái giá của mấy cân thịt sau dịp Tết đâu".
Hắn nuốt miếng cơm trong miệng xuống, liếc mắt nhìn tôi, "Tôi gắp thức ăn cho em mà em còn không thấy vui à?".
Tôi bực mình, gắp một đũa cải thảo bỏ vào bát hắn, thấy hắn đang cau mày thì cười nói: "Anh có vui không?".
Tần Mạch còn chưa kịp cáu, bà Tần đã cười: "Đúng đúng, phải dạy dỗ nó đi. A Mạch, nghe lời con dâu của mẹ đi, ăn chút rau nào".
Tiểu nhân đắc chí cười gian, tôi định khiến Tần Mạch tức tới dở sống dở chết, ai dè hắn nhìn tôi hồi lâu rồi đột ngột mỉm cười. Tôi nhìn sự dịu dàng và nuông chiều trong nụ cười đó mà huyết áp vọt lên cao, tim gan nhất thời nhảy loạn lên. Hắn nghiêm chỉnh ngoan ngoãn vùi đầu ăn rau, tôi ngẩn ngơ nhìn ông bà Tần, hai người họ đều cười thân thiện.
Tám chữ "gia đình hòa thuận, đầm ấm vui vẻ" chợt thoảng qua trong đầu tôi, tôi cảm thấy, lúc này chúng tôi chỉ còn thiếu mỗi đứa nhóc ầm ĩ là vẽ được một bức tranh gia đình hoàn mỹ rồi...
Ăn xong bữa cơm, Tần Mạch vào phòng nói chuyện với bố, tôi và bà Tần ngồi trên sofa xem tivi. Đang kỳ nghỉ Tết, các chương trình hài trên truyền hình không thiếu, tôi và bà Tần xem rất say sưa, khi xem tới chỗ buồn cười, hai bác cháu đều cười không ngớt, đồng thời cũng khiến tôi liên tưởng tới một vài chuyện khá lúng túng mà mình đã từng gặp.
Tôi cầm tay bà Tần vui vẻ kể: "Bác đừng cười diễn viên, lần trước lúc cháu đi xe bus cũng gặp phải chuyện thế này, vừa lên xe thì hết chỗ, cháu còn chưa tìm được chỗ bám thì tài xế đột ngột lái xe đi, cháu lại đi giày cao gót, làm sao có thể đứng vững được, thế là lảo đảo ngã ngửa về phía sau".
"Thế có ngã không?".
"Không ạ, cháu phản ứng rất nhanh, lúc đó bèn tiện tay chộp sang bên cạnh một cái, chộp phải một thứ mềm mềm, rốt cuộc đến khi cháu đứng vững quay đầu nhìn lại, bác đoán thử xem thứ cháu nắm được là gì?". Bà Tần hiếu kỳ nhìn tôi, tôi cười một lát rồi mới đáp, "Đó là mặt một ông cụ hơn sáu mươi tuổi! Răng giả của ông ấy sắp bị cháu bóp rơi cả ra ngoài, lúc đó trong lòng cháu vừa áy náy lại thấy buồn cười, liên tục xin lỗi, may mà ông cụ ấy tốt tính, chỉnh lại răng giả xong còn khen cháu 'Cháu gái, được lắm! Phản ứng không tồi, chỉ là chỗ hạ tay không đúng!', bác không biết chứ, lúc đó những người trong xe đều cười ồ lên".
Bà Tần cười nắc nẻ không ngừng, cứ kêu đau bụng: "Ôi chao ơi, Tịch Tịch, con đúng là bảo bối sống".
Chưa xem tivi được bao lâu, tôi và bà Tần vẫn đang vui vẻ thì hai bố con Tần Mạch đã ra khỏi phòng làm việc, hai người đàn ông vừa bàn xong chuyện làm ăn, nét mặt vẫn có chút nghiêm nghị, thấy tôi và bà Tần đang vui vẻ cười nói, chân mày không khỏi giãn ra.
"Nói chuyện gì mà vui thế?". Ông Tần hỏi.
"Con trai anh tìm được một bảo bối sống, em buồn cười chết mất". Bà Tần nắm lấy tay chồng, giả vờ bực bội, "Anh nhìn thử con trai của anh xem, ngơ ngơ giống hệt anh, chẳng làm người ta thích như Tịch Tịch của em".
Ông Tần khẽ cười đáp: "Không phải nó đã tìm được một nàng dâu đáng yêu như thế về cho em sao? Tha thứ cho nó đi".
"Được rồi, nể mặt anh đấy".
Bà Tần sức khỏe yếu, nói chuyện chưa được bao lâu thì được ông Tần đưa về phòng ngủ. Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Tần Mạch, hắn liếc mắt nhìn tôi: "Được lắm, đã thu phục được bố mẹ tôi nhanh như thế".
"Quá khen quá khen, còn không nhanh bằng anh Tần".
Hắn khẽ cười: "Thế thì cô Hà ạ, giờ có phải chúng ta cũng nên về phòng ngủ rồi không? Nói chút chuyện thú vị nhé?".
Mặt tôi hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn: "Đồ lưu manh". Sau đó quay người chạy vào phòng ngủ của hắn, "Tôi đi tắm trước".
Bóng đêm ngoài cửa sổ như sâu hơn, còn tôi và Tần Mạch thì đang vui vẻ quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn, đột nhiên tiếng thở dốc ngừng lại, Tần Mạch khàn khàn khẽ hỏi: "Em nói trước đi nào, đêm nay có cần tắt đèn không?".
"Đã... đã làm tới nước này rồi, anh... mẹ kiếp, có phải anh hỏi quá muộn rồi không!".
"Tôi cảm thấy, chuyện tiếp theo đây cứ tắt đèn thì tốt hơn".
Ánh đèn chợt tắt ngúm.
"Ưm...". Tiếng kêu hoảng hốt của tôi còn chưa thốt lên trọn câu đã bị cắt đứt, sau đó là bị va chạm liên tục, tôi kêu lên ngắt quãng, mang theo chút phẫn nộ, "Tôi... tôi chưa nói, chưa từng nói... muốn, muốn ở trên!".
"Không phải chúng ta đang nói chuyện sao?".
Và thế là đêm nay, tôi và Tần Mạch nói chuyện suốt đêm...
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Tần Mạch, ánh nắng ngoài cửa sổ len vào phòng, tôi nhìn cặp mi dài của hắn khẽ rung lên, hình như hắn cũng sắp tỉnh.
"Tần Mạch". Tôi gọi hắn, nhìn đôi mắt nâu chậm rãi nhìn thẳng vào mắt mình, hắn vẫn còn có chút mơ màng, mơ hồ đáp lại một tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Tôi nói, "Tôi chợt nghĩ tới một cách quyến rũ anh".
Tai hắn khẽ động đậy, rồi mở một mắt ra, sau đó cả hai mắt đều mở, chớp chớp một lát rồi nhìn tôi: "Tôi có thể nói mình có chút mong chờ không?".
"Nhất định rồi".
Khu trò chơi thành phố C.
Tôi dạo quanh một vòng, nhìn tàu lượn siêu tốc đang lượn vòng, máy nhảy lầu đột ngột rơi xuống, đu xoắn ốc quay tròn, nghe tiếng gào thét đinh tai nhức óc mà kích động lòng người, tôi vỗ vỗ lên vai Tần Mạch đang hơi hóa đá: "Cho anh được biết vẻ anh dũng khi càn quét khu trò chơi của tôi!".
Hắn ôm trán thở dài, lẩm bẩm như tự nói với mình: "Lẽ ra mình phải nghĩ tới, lẽ ra mình phải nghĩ tới...".
Tôi đâu thèm nghe mấy lời vớ vẩn của Tần Mạch, lôi tuột hắn đi chơi một loạt trò mạo hiểm mà kích thích, trò chơi càng mạo hiểm thì tôi chơi càng vui, thi thoảng Tần Mạch sẽ vùng vẫy rất lâu, cuối cùng thì bị một câu "anh yếu quá" của tôi đánh bại.
Chơi được một vòng, tôi có hơi chóng mặt chùn chân, nhưng tâm trạng thì vô cùng vui vẻ, Tần Mạch thì vẫn thản nhiên như thường lệ, chỉ là sắc mặt đã xanh lét đi, tôi chống nạnh nhìn hắn rồi phá ra cười: "Tần Mạch, có sướng không?".
Hắn ngồi trên ghế, lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái: "Cô Hà, liệu cô có thể dùng cách uyển chuyển hơn một chút để quyến rũ người ta không hả?".
Tôi nhe răng cười, nâng cằm hắn lên: "Anh Tần, đây chính là cô gái mà anh thích, anh còn dám mang về nhà sao?".
Hắn hờ hững quay đầu đi tránh khỏi bàn tay của tôi, nuốt nước miếng nói: "Đã mang về nhà bao nhiêu lần rồi, Hà Tịch, em tỉnh lại đi, người đã bị ăn sạch sẽ thì đừng giãy giụa nữa".
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ thản nhiên của hắn khiến tôi bực bội vô cùng, tôi nhìn nhà ma cách đó không xa, nói: "Tần Mạch, chúng ta đi chỗ đó đi".
Hắn nhìn theo hướng tôi vừa chỉ, khinh bỉ nói: "Tôi sẽ đi chỗ trẻ con như thế sao?".
Tôi lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn, hắn không nghe thấy tiếng phản bác của tôi nên thấy lạ, ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi và hắn lẳng lặng chọi mắt hồi lâu...
Và thế là, tôi nắm tay hắn tới chỗ vô cùng trẻ con kia.
Nhà ma này thiết kế cũng rất được, nhưng với người có số má như tôi và Tần Mạch thì chỉ là chỗ trẻ con, đường đi tối om, hắn dắt tay tôi đi khá thản nhiên, dù nửa đường đột nhiên có ánh sáng xanh lóe lên hay có xác ướp thình lình nhảy bật lên từ dưới đất, hắn cũng làm như không thấy mà kéo tôi đi qua.
Không thể không nói rằng, tấm lưng và bàn tay nóng ấm của hắn khiến tôi có cảm giác an toàn nhiều hơn là thất vọng.
"Tần Mạch, anh không sợ à?". Tôi chỉ vào bàn tay trắng phếch đang túm lấy cổ chân hắn, nói: "Tôi cũng bị thứ này dọa tí ti đấy".
Hắn quay đầu lại, gương mặt trong ánh sáng lờ mờ từ bốn phía hắt tới càng có vẻ âm u, hắn nói: "Mấy thứ này quá vụng về".
"Thế sao anh không đi tiếp?".
"Nó kéo tôi không chịu thả ra". Tần Mạch chỉ vào bàn tay ở cổ chân mình, đáp.
Tôi im lặng, cười gượng: "Tôi nghĩ, có lẽ là vì lúc nãy tôi hoảng hốt nên đạp nó một cái đấy...".
Mấy cái móng vuốt trong nhà ma đột ngột thò ra bắt lấy người đương nhiên đều là do người đóng, lúc nãy nó thình lình tóm lấy cổ chân tôi, tôi chỉ giãy ra theo bản năng rồi lấy gót giày nghiến một cái lên thứ "vật thể bất minh" kia, tôi nghĩ cái tay này hẳn là đau tới chết rồi...
Tần Mạch im lặng, tôi vội vàng cười trừ: "Anh chờ một lát, tôi xin lỗi người ở trong một tiếng".
"Sư phụ!". Tôi vỗ lên bức tường làm bằng gỗ, nói: "Lúc nãy tôi không cố ý đâu! Xin lỗi anh!".
Bên trong không có ai đáp lại, tôi thấy là lạ: "Anh ta vẫn chưa chịu bỏ anh ra hả?".
Tần Mạch bĩu môi chẳng ừ hữ lấy một tiếng. Tôi nhủ thầm nhân viên làm việc trong cái nhà ma này đúng là chẳng biết lý lẽ gì cả, trong tình huống bị dọa sợ hãi thì tôi có phản ứng như thế cũng là thường thôi, tôi đã nói xin lỗi rồi, sao vẫn còn muốn làm khó bọn tôi chứ.
Tôi lại gõ gõ lên tường, nhẹ nhàng tình cảm xin lỗi, nhưng cái móng túm lấy mắt cá chân Tần Mạch vẫn không buông, tôi bực bội ngồi xổm xuống định gỡ năm ngón tay kia ra, nhưng khi chạm vào bàn tay ấy, ngón tay tôi chợt rụt lại: "Sao... sao tay người này lại lạnh như thế...".
Tần Mạch nói: "Ừ, chân tôi sắp bị cóng tới đau nhức rồi".
Tôi ngước lên nhìn Tần Mạch, chỉ thấy sắc mặt của hắn dưới ánh đèn mờ nhạt chợt lóe lên có vẻ vô cùng quỷ dị, tim tôi lạnh toát, cố giả vờ trấn tĩnh nói: "Thôi đi, anh cho rằng có thể dọa được tôi à?".
"Tiếc quá".
Chân tường ở dưới chân có một cái lỗ đen to khoảng nửa đầu người, bàn tay đang túm lấy Tần Mạch thò ra từ chỗ này. Trong lòng tôi có chút sợ hãi pha lẫn tò mò, chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn vào trong cái lỗ tối om kia: "Sư phụ...".
Đột nhiên, một gương mặt trắng bệch lướt qua cái lỗ ấy, tim tôi giật thót, tiếng thét kinh hãi vuột ra khỏi cổ họng không tài nào kiềm chế nổi, tôi vội vã đứng dậy, lảo đảo lui về phía sau hai bước. Tần Mạch định kéo tôi nhưng không kéo được, tôi đập lưng vào tường gỗ ở phía sau, đập mạnh tới nỗi bức tường rỗng ruột ấy phát ra một tiếng vang lớn, tôi chỉ cảm giác bức tường sau lưng mình rung lên, rồi có một thứ không rõ là thứ gì rơi trên đầu, vẩy lên mặt tôi một chất lỏng gì đó.
Là thứ gì... Mùi này hôi quá, không phải là axit đấy chứ!
Trong lòng hoảng sợ, tôi liên tục hét lên sợ hãi.
"Hà Tịch!". Trong giọng Tần Mạch có chút hốt hoảng, tôi vẫn chìm trong hoang mang, hắn chộp lấy tay tôi rồi kéo tôi ôm vào trong lòng, "Không sao, không sao". Hắn nhẹ nhàng an ủi, nhưng tay thì hơi run rẩy, "Tôi đưa em ra ngoài trước".
Lúc này tôi cũng chẳng đi nghiên cứu xem rốt cuộc bàn tay nắm lấy cổ chân Tần Mạch là như thế nào, đầu óc rối bời được hắn đưa ra khỏi nhà ma.
Thấy ánh mặt trời, cuối cùng trái tim hỗn loạn của tôi cũng bình tĩnh lại khá nhiều, lúc này tôi mới phát hiện xung quanh có rất nhiều nhân viên đang vây lại, vẻ mặt mọi người đều có chút không thể tin nổi, thậm chí là có cả kinh hoảng.
Tôi hơi hoang mang, Tần Mạch cũng cau mày lại, không ngừng hỏi tôi có đau chỗ nào không?
Tôi nhìn dáng vẻ cuống cuồng lại chẳng biết làm gì của Tần Mạch rất lâu, cuối cùng đột ngột phì cười mà chẳng hiểu tại sao.
Bốn bề vang lên tiếng hít hơi kinh ngạc, Tần Mạch cũng ngẩn ngơ đứng đó.
Lúc này tôi mới cảm giác mặt mình có hơi rin rít, đưa tay lên quẹt một cái, á, ôi mẹ ơi cả tay đỏ choét! Bản thân tôi cũng giật nảy mình, tôi bị chảy máu lúc nào nhỉ... Nhưng nhìn kỹ lại thì màu đỏ tươi này rõ ràng không phải là máu.
Mà giống như là...
"Ai da! Đó là màu mà!". Cuối cùng cô gái mặc đồng phục nhân viên cũng nhận ra thứ chất lỏng ở trên mặt tôi, "Để lại đó từ lần tu sửa lại mấy hôm trước, người đẹp ơi, chị mau lại đây, em đưa chị đi rửa, màu này khô lại thì khó gột ra lắm".
Nghe thấy thế, cả người tôi chấn động, vội vàng đi theo cô nhân viên kia. Còn Tần Mạch thì ở phía sau kéo tôi không chịu thả tay ra, tôi bực mình: "Anh muốn tôi bị hủy hoại dung nhan à? Sau này ngày nào tôi cũng vẽ mặt như diễn viên Xuyên kịch ra ngoài với anh, xem ai mới mất mặt!".
Tôi quát lên khiến hắn ngẩn người ra, lúc này mới buông tay.
Tôi chẳng có lòng dạ mà để tâm tới mấy sắc thái tình cảm trong mắt hắn, vội vã bước đi.
Sau khi gần như cọ rơi một lớp da thì màu dính trên mặt tôi cũng được tẩy sạch, nhưng nó vẫn dính lên quần áo, sau này khỏi mặc nữa.
Quay trở lại chỗ Tần Mạch, nhân viên khu trò chơi đang xin lỗi hắn, tôi bực bội bước tới nói với bên quản lý: "Mấy chỗ như nhà ma này chỉ bảo người ta đùa một chút là được rồi, nhân viên chỗ các ông làm như thế đúng là quá đáng lắm! Dù tôi bất cẩn đạp anh ta một cái, nhưng cũng đừng báo thù như thế chứ, nhỡ dọa thành bệnh thì làm thế nào!".
Thái độ của quản lý rất tốt, tôi nói còn ông ta gật đầu nhận lỗi, nhưng nghe lời tôi nói xong thì ông ta ngẩn người: "Trong nhà ma này của chúng tôi chưa bao giờ có nhân viên cả".
"Vớ vẩn, thế thứ bắt lấy chân tôi, vỗ lên vai tôi trong suốt quãng đường là thứ gì hả!". Tôi cho rằng ông ta đang phủi sạch trách nhiệm.
"Đúng là trong nhà ma trước đây có người ở trong đóng vai, nhưng từ lúc chúng tôi tu sửa lại thì đều đổi thành máy móc rồi, trong nhà ma không có ai hết. Mấy bàn tay bắt lấy chân khách chỉ cần giãy nhẹ một cái là sẽ tự động thả ra thôi".
Mặt tôi tái mét, chỉ cảm giác trái tim trong lồng ngực mình lại bắt đầu nhảy lên: "Thế tôi tôi tôi tôi...".
"Khụ khụ". Tần Mạch đằng hắng một tiếng, nhìn tôi có chút lo lắng, "Lúc đó, tôi nghĩ là em đang đùa với tôi nên cứ để nó bắt lấy không động đậy".
"Nhưng trọng điểm không nằm ở chỗ đó!". Tôi khua khoắng tay chân, phát hiện ra chẳng có từ ngữ nào có thể thể hiện tâm trạng của mình, thế là lạnh mặt, nghiêm túc nói, "Tôi nhìn thấy có gương mặt lướt qua ở phía dưới".
Câu nói nặng âm khí này vừa thốt ra, mọi người đều đồng loạt im lặng một hồi, sau đó phá lên cười không chút nể mặt.
Quản lý nén cười: "Mặt... mặt à? Mặt người?".
Tôi phát cáu: "Sao tôi biết có phải là người hay không...".
Tần Mạch đặt tay lên trán tôi: "Em sợ tới hồ đồ rồi hả?". Tôi đập tay hắn ra, có hơi giận dữ: "Tôi nói thật mà!".
Nhân viên khu trò chơi đứng bên nói: "Chị ơi, chị nhất định là hiểu nhầm rồi, nếu chị vẫn cảm thấy sợ thì có thể tới hậu đài của bọn em xem thử, em tin là chị hẳn có thể sẽ nhìn thấy gương mặt ấy lần nữa".
Trong lòng tôi vừa thấy tò mò lại sợ hãi, ngần ngừ không dám đi theo người ta, Tần Mạch kéo lấy tay tôi, lôi tôi theo cùng.
"Không nhìn cho rõ ràng cẩn thận, thì tối làm sao ngủ được".
Hắn nói như thế...
Vào trong hậu đài làm việc của người ta tôi mới phát hiện, hóa ra đoạn đường chúng tôi đi lòng vòng trong bóng tối lâu như thế chỉ là một kết cấu hình tròn, bên trong là các loại đạo cụ đan xen vào nhau, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thét của khách vừa mới vào.
Du khách vừa đi vừa chạm vào các cơ quan liên tục, đạo cụ ở bên trong hậu đài không ngừng bay vọt ra rồi thu về. Gương mặt mà tôi nhìn thấy thực ra chỉ là một bộ mặt của yêu quái mặc đồ trắng, đường đi của nó rất đơn giản, áp sát mặt đất di chuyển từ trái sang phải, sau đó nhảy ra từ một chỗ đã được thiết kế để dọa người. Khi tôi cúi người xuống nhìn vào miệng lỗ tối om kia thì đúng lúc trông thấy nó đang bay qua, tôi sợ hãi tới mất cả tâm trí, nửa đoạn đường sau cứ cúi gằm mặt mà đi, đương nhiên không thấy cảnh nó nhảy ra từ chỗ đáng lý phải xuất hiện.
Chân tướng rõ ràng, tôi thở phào một hơi.
Vì quần áo bị dính cả một mảng màu đỏ lớn trông như máu nên kế hoạch tới khu vui chơi quyến rũ đàn ông của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cuối cùng đành kết thúc sớm.
Sau khi lên xe, Tần Mạch nửa cảm khái, nửa tức cười, nói: "Hôm nay em tới đây để biểu diễn sự thê thảm của câu thành ngữ 'tiền mất tật mang' cho tôi xem đấy hả?". Tôi trợn mắt lên trừng hắn một cái, hắn vừa quay xe vừa trêu chọc tôi, "Hay em muốn nói cho tôi biết, rốt cuộc làm chơi ăn thật thì phải như thế nào?".
"Mẹ kiếp, đây sẽ không tin vào phim Hàn Quốc nữa, cái gì mà công viên trò chơi là nơi tạo ra hồi ức đẹp đẽ chứ!". Tôi bực bội quay đầu đi không nhìn hắn. Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua liên tục, tôi quét mắt nhìn hắn một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Tần Mạch, rốt cuộc hôm nay anh có bị quyến rũ không hả... chút xíu xíu thôi?".
Hắn trầm ngâm một hồi, như đang cân nhắc xem trả lời như thế nào: "Hà Tịch, làm một so sánh nhé, nếu so sánh việc quyến rũ đàn ông với bắt cá, nếu em tung lưới, tôi sẽ lặng im ngoan ngoãn phối hợp chui vào lưới. Nhưng mà...".
"Nhưng mà?".
Hắn thản nhiên liếc nhìn tôi: "Em dựng một cỗ đại bác, dùng lưỡi mác săn cá voi để đâm tôi một nhát".
"Thế thì sao?".
"Giờ xác tôi tan nát trôi trên mặt biển ấy, em xem xem".
Trong xe yên tĩnh rất lâu, tôi thở dài một hơi: "Anh Tần, chúng ta đi ăn đi, tôi muốn ăn sashimi".
Lần đầu tiên quyến rũ Tần Mạch thê thảm hạ màn trong cảnh tôi điên cuồng ăn sashimi. Nhưng đến tối hôm đó, trong lúc chúng tôi đang "hành sự" thì xảy ra một chuyện nhỏ...
"Ưm...". Tần Mạch rên lên một tiếng, động tác càng lúc càng nhanh, trong bóng tối, tôi chợt nhớ tới chuyện kỳ dị sáng nay, cả người chấn động, thẳng tay đẩy Tần Mạch ra.
Tôi thở hổn hển liên tục, hắn bừng bừng lửa giận: "Hà Tịch!".
"Tôi... tôi nhớ ra rồi. Nếu trong căn nhà ma đó toàn là máy móc, thế bàn tay tôi giẫm lên là thứ gì!".
"Em quan tâm làm gì?".
"Không được, không biết rõ ràng thì không làm gì hết!".
"Cuộc đời luôn có những chuyện không hiểu rõ được".
Như lời Tần Mạch đã nói, cuộc đời luôn có những chuyện không hiểu rõ được, giống như việc tới tận bây giờ tôi vẫn không biết thứ mình giẫm phải trong nhà ma là gì, cũng không biết tại sao chúng tôi bắt đầu giản đơn, và... kết thúc cũng giản đơn.
Hết kỳ nghỉ Tết, đương nhiên lại sắp bắt đầu công việc bận rộn. Tôi bận, Tần Mạch còn bận hơn tôi, vừa nhãng ra một cái, đến khi tôi nhớ ra thì hai người chúng tôi đã chẳng gọi cho nhau một cú điện thoại cả ba ngày nay rồi, với người mới bắt đầu yêu đương mà nói thì chuyện này quả thực không hề bình thường.
Thế nhưng tôi cũng chẳng có lòng dạ mà so đo những thứ ấy, đầu năm tôi nhận một hợp đồng, khách hàng là một cặp vợ chồng mới cưới, nhà là một căn hộ loại nhỏ, yêu cầu thiết kế ấm áp mà có cá tính. Hai vợ chồng đó và tôi sàn sàn tuổi nhau, người cùng tuổi luôn dễ nói chuyện, chẳng bao lâu sau, tôi và bọn họ đã làm quen được với nhau. Ngày đầu tiên gặp mặt tôi dựa theo cảm giác mà bọn họ nói để phác họa đơn giản mấy phương án thiết kế cho họ xem, sau đó để hai người chọn vài cái hợp ý, về tôi sẽ vẽ chi tiết sau.
Buổi tối tôi đang ở phòng làm việc vẽ thiết kế thì Trình Thần gọi điện tới.
Nhắc tới Trình Thần, từ sau lần chị và Thẩm Hy Nhiên làm chuyện đó ở ngay cửa nhà tôi, tôi không gặp lại chị nữa, đêm đó tôi tới nhà Tần Mạch, cũng làm vài việc không thể để người khác nhìn thấy, chị không hỏi tôi đêm đó đã đi đâu, tôi cũng biết xấu hổ mà lảng tránh chủ đề này. Thế nên hai chúng tôi đều ăn ý bỏ qua những chuyện ngày hôm đó.
Hôm nay chị lại gọi cho tôi...
"Tịch Tịch, Thẩm Hy Nhiên cầu hôn chị".
Tôi sững ra: "Thế thì tốt quá rồi... sao chị khóc?".
"Chị, chị không biết, chỉ không thể kìm được nước mắt... chị sợ, lại có... có chút cảm giác không biết nói sao nữa".
Tôi lau mồ hôi lạnh, an ủi chị: "Vui quá nên khóc đó mà, hơn nữa tuổi của chị cũng kha khá rồi, chạy trên con đường tình yêu với Thẩm Hy Nhiên lâu như thế cũng nên có kết quả rồi. Hai người định khi nào tổ chức?".
"Tháng ba này".
Tôi gật đầu: "Được, đến lúc đó em tặng chị một phong bì dày cui nhé".
Trình Thần ở đầu dây bên kia lại nói linh tinh thêm một hồi, tôi tỏ vẻ thông cảm, nghe hết đống từ ngữ vô tổ chức của chị, tôi mới biết, hóa ra cô gái tôi nhìn thấy đang đi cùng với Thẩm Hy Nhiên ở siêu thị là người thiết kế đám cưới mà anh ta mời tới, bắt đầu từ lúc đó, Thẩm Hy Nhiên đã chuẩn bị một hôn lễ cực kỳ long trọng cho Trình Thần rồi, từ cầu hôn tới kết hôn, từng bước đều được chuẩn bị kỹ càng. Anh ta muốn hoàn toàn trói chặt người phụ nữ này, để trong thế giới của chị không chứa thêm được người đàn ông nào khác nữa.
Tôi cảm thấy sau này Trình Thần nhất định sẽ có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Trình Thần kể lể chuyện của mình với Thẩm Hy Nhiên tới hơn hai mươi phút, đến lúc tôi nghĩ rằng cuối cùng Trình Thần cũng bình tĩnh lại định ngắt máy thì chị đột ngột lên tiếng: "Đúng rồi, còn chưa nói tới chuyện chính".
Tôi bĩu môi: "Hả... chị nghĩ là em rảnh lắm sao?".
"Biết em bận chị mới gọi cú điện thoại này cho em chứ". Trình Thần đầu dây bên kia khụt khịt hít nước mũi, "Em và Tần Mạch đang cặp với nhau à?".
Tôi nhớ tới chuyện chị tư thông với địch phản quốc, lạnh lùng cười một tiếng: "Nhờ phúc của chị".
"Tịch Tịch, có thể nói ra chuyện này là chị lắm mồm, nhưng chị cảm thấy, cô gái xem đối tượng yêu đương là đối tượng để kết hôn như em thì nên tìm hiểu tình trạng kinh tế của đối phương cẩn thận một chút".
Tôi vừa xem xét bản phác thảo mới vẽ ra, vừa trả lời: "Ờ, tình hình kinh tế của anh ta rất tốt, có nuôi Hà Tịch như lợn thì cũng dư sức".
"Chị biết hiện giờ Tần Mạch tiêu tiền chắc chắn không thành vấn đề, cái chị nói là Tần Thị".
Giọng Trình Thần có chút nặng nề, tôi không thể không nghiêm túc nghe chuyện: "Tần Thị làm sao ạ?".
"Hôm qua Thẩm Hy Nhiên gọi điện cho người ta, chị vô ý nghe được mấy câu, hình như bảo vốn lưu động trong nội bộ Tần Thị xảy ra vấn đề gì đó, ngay cả chủ tịch Tần ở Mỹ cũng quay về đích thân cầm trịch. Chuyện cụ thể thế nào chị cũng không biết. Nhưng Tịch Tịch này, gia đình như Tần Mạch, một khi xảy ra chuyện thì nhất định sẽ nghiêng trời lật đất, đến lúc đó em...".
"Đến lúc đó rồi hẵng nói đi". Tôi nghĩ sản nghiệp Tần Thị lớn như thế, sẽ không vì một chút vốn lưu động mà bảo sụp là sụp được. Vả lại, dù Tần Thị thật sự xảy ra vấn đề gì đó, thì có quan hệ gì với tôi và Tần Mạch chứ?
Tôi và hắn chỉ có quan hệ tình cảm mà thôi.
Ngắt cuộc gọi của Trình Thần, tôi cầm bút mà kiểu gì cũng không thể vẽ được nét nào lên giấy.
Không trấn tĩnh được nổi, tôi dứt khoát ném bút đi, xách túi về nhà.
Đi qua con đường mỗi ngày đều phải đi, rẽ qua khúc quanh, tôi trông thấy một chiếc xe việt dã quen thuộc đang đậu ở dưới nhà, Tần Mạch dựa lên nắp capo trước của xe, đốm sáng màu da cam lóe lên trên đầu ngón tay hắn.
Tôi gần như chưa bao giờ nhìn thấy Tần Mạch hút thuốc, dù sau khi tôi và hắn qua tình một đêm thì "điếu thuốc lá sau khi làm xong" nổi tiếng cũng chưa bao giờ xuất hiện trên tay hắn.
Tôi nhìn hắn, không khỏi khe khẽ thở dài.
Hắn quay đầu lại trông thấy tôi, lập tức đứng thẳng người, nhìn đồng hồ rồi cau mày hỏi: "Muộn thế này à?".
Tôi cong môi lên, bước tới: "Anh có nói là sẽ tới đâu, chẳng lẽ ngày nào tôi cũng phải canh ở nhà chờ anh đến chắc?".
Hắn nhìn tôi một cách cao ngạo: "Em không nên làm vậy sao?". Vừa dứt câu này, bụng hắn chợt phát ra tiếng "rồn rột".
Tôi chớp chớp mắt, nhìn gương mặt dưới ánh đèn đường vàng vọt hơi đỏ lên mà cười xấu xa. Thấy hắn sắp thẹn quá hóa giận, tôi lập tức kéo tay hắn lôi lên nhà: "Nên, tôi nên chứ, thiếp chuẩn bị thức ăn cho ngài ngay đây".
Tôi và Tần Mạch rúc lên chiếc sofa nhỏ vừa xem tivi vừa xì xụp ăn mỳ gói, Tần Mạch vừa ăn vừa lèm bèm: "Hà Tịch, tôi nghĩ kiểu gì cũng không ra, sao tôi lại chạy tới chỗ em chứ".
"Giờ anh nghĩ thông rồi, đi đi". Tôi vung vẩy đôi đũa về phía cửa nhà, làm bộ đuổi người.
Tần Mạch lạnh nhạt quét mắt nhìn tôi một cái, "Giờ tôi vẫn chưa nghĩ thông".
"Tần Mạch, anh đúng là ấu trĩ".
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: "Thế thì đừng so đo với tôi nữa". Nói xong bèn cướp mỳ của tôi để ăn.
Tôi vốn không đói lắm, bèn đặt đũa xuống chống đầu quan sát hắn, Tần Mạch ung dung ăn hết mỳ trong ánh mắt nóng rực của tôi, vừa lau miệng vừa hỏi: "Cô Hà này, cô lại đang nghĩ cách quyến rũ tôi à?".
"Đúng đấy, quyến rũ được chưa?".
"Còn cần cố gắng".
"Ừ, nhưng tôi lại cảm thấy mình thành công rồi". Tôi ngang ngược nâng cằm Tần Mạch, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, cười nói, "Ít ra giờ chỉ có tôi là dám làm thế này thôi".
Hắn ngước mắt lên nhìn tôi, cặp mắt dần dần trở nên sâu hun hút, ánh đèn phía trên rọi xuống, khiến tôi nhìn thấy rất rõ ràng tơ máu vằn lên trong mắt hắn vì mệt mỏi quá độ.
"Hà Tịch". Hắn nghiêm túc gọi tên tôi, "Nếu cho em ra nước ngoài sống cùng với tôi, em có đi không?".
"Đi bao lâu?".
"Cả đời".
Tôi im lặng: "Không đi". Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt của Tần Mạch, nói, "Nói thế này dù có hơi quá đáng, nhưng tôi sẽ không nhân nhượng trong chuyện tình cảm. Tần Mạch, tôi vẫn chưa thích anh tới mức bỏ mặc tất cả".
Hắn nhìn tôi rất lâu, cuối cùng nhìn đi nơi khác: "Thế cũng tốt".
Câu nói này của Tần Mạch đã kết thúc cuộc nói chuyện giữa chúng tôi ngày hôm nay, lúc mười giờ tối, Tần Mạch rời khỏi nhà tôi. Tôi đứng trước cửa sổ nhìn ánh đèn xe hắn đi càng lúc càng xa, tôi nghĩ thầm, hóa ra giữa tôi và Tần Mạch ngoài tình cảm ra thì còn có hiện thực khiến người ta khó chịu nhưng không thể không đối mặt.
Tôi không thích hắn đến như thế, mà hắn cũng không phải không thể thiếu tôi.
Xem tiếp: Chương 29 - 30