41 Chương 41: Chúng ta kết hôn nhé Vốn dĩ Tang Du chỉ cần dạy một tuần hai buổi tối, từ khi cãi nhau với Tang Chấn Dương, nghĩ sau này phải dựa vào bản thân nên cô đề nghị tăng hai buổi lên bốn buổi, quán trưởng vui đến nỗi không khép miệng nổi.
42 Chương 42: Cạm bẫy của tình mẹ “Cậu nói gì? Cậu muốn kết hôn với anh ta?!”, Tăng Tử Ngạo nhìn Tang Du vẻ không tin nổi, “Này, này, cậu có biết trái tim tôi đã tan vỡ thành bao nhiêu mảnh không? Con bé chết tiệt, sao lại phớt lờ cảm nhận của tôi thế hả? Còn cần tôi giúp cậu khắc một cái dấu ngụy tạo hai giây chứng nhận độc thân nữa hả? Cậu quá đáng thật!”.
43 Chương 43: Mất nhau Ra khỏi cổng nhà, móc di động ra, cô gọi điện cho Tăng Tử Ngạo, mệt mỏi nói: “Tử Ngạo, có biết sơn trang Thiên Hằng đi thế nào không? Ừ, ở đầu đường Thiên Hằng, đến đón tôi.
44 Chương 44: Ngoại truyện Gió mùa đông mang theo những giọt mưa bụi lất phất, quất vào mặt người ta ran rát nhưng lại không ảnh hưởng gì đến tâm trạng Thẩm Tiên Phi, vì hai hôm nữa, anh sẽ kết hôn với cô.
45 Chương 45: Chúng ta làm lại từ đầu nhé Trong phòng khám, Mục Thát Lâm ngồi trước bàn làm việc, nhìn Tang Du vẻ mặt tiều tụy, trong lòng cứ nguyền rủa tên bạn Thẩm Tiên Phi vô nhân tính, một cô gái tốt như vậy mà cũng quên được thì hay thật.
46 Chương 46: Hẹn hò Lại lần nữa, Thẩm Tiên Phi đưa Tang Du về nhà mình. Bà Thẩm thấy con trai đưa người ta về thì đùa: “Ồ, chỉ một bình cháo mà đã đưa được người đẹp về nhà, đúng là không đơn giản”.
47 Chương 47: Quả ngọt cho sự kiên trìTang Du vội về công ty rồi lái xe đến địa điểm hẹn Giang Hàng với Dương Chính Khôn, muộn mất năm phút, bị thủ hạ của Giang Hoài Thâm giữ lại, rất khách sáo mời họ về.
48 Chương 48: The most distant way in the world (End) Khi Tang Du tỉnh lại, mở mắt ra thì màu trắng vô tận quen thuộc lại đập vào mắt cô, cổ tay phải đang truyền nước, cả cánh tay đã cứng ngắc không nhúc nhích nổi.
49 Ngoại truyện 1: Như ý Không xa đó, một người phụ nữ trung niên đang chống nạnh mắng chửi xối xả ở đầu con ngõ nhỏ. Giẫm lên bùn bẩn suốt đoạn đường, Thẩm Tiên Phi đi vào con ngõ nghèo nàn ấy, bao lâu rồi anh chưa ở trong những ngôi nhà thế này, cảnh tượng quen thuộc khiến anh cảm thán sự biến thiên của thời gian.