Không Phải Em Không Yêu Chương 45: Chương 42
Chương trước: Chương 44: Chương 41
Edit: Loveyoumore3112
Thời tiết hè - thu ở thành phố S luân chuyển thật nhanh, vào trung tuần tháng mười trời đã có chút lạnh, Thiệu Tây Bội vừa chuẩn bị bữa sáng vừa nghĩ phải lấy quần áo dài tay của cô và người nào đó ra.
Cô luôn thận trọng* với tinh thần của Phó Chính lúc mới ngủ dậy, sáng sớm vừa mới bị anh lăn qua lăn lại một trận, xoa xoa thắt lưng trốn ở trong phòng sắp xếp quần áo, nhìn anh đang chậm rãi ăn sáng từ phía xa xa.
(* Nguyên văn: 敬而远之: kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi)
"Lại đây." Anh ăn một lúc, vẻ mặt lạnh nhạt buông dĩa ăn xuống.
Bước chân Thiệu Tây Bội có phần yếu ớt, lúc sắp đi đến bên cạnh anh càng lộ rõ vẻ chần chừ, Phó Chính không nói hai lời duỗi thẳng cánh tay kéo cô lại đặt cô ngồi trên đùi anh, giọng nói lạnh lùng, "Trốn gì chứ?"
Hơi thở mát lạnh của anh gần trong gang tấc, cô muốn đứng dậy lại không dám di chuyển, ánh mắt do dự không chắc, anh nhìn cô một hồi, đôi môi khẽ cong lên, "Dù sức bền của anh tốt, nhưng cũng chưa đến mức vừa mới làm mấy lần xong bây giờ lại có thể sinh long hoạt hổ* đâu."
(* Sinh long hoạt hổ: sinh khí dồi dào, khỏe như vâm)
Cô bỗng nhiên bị sặc, vành tai dần dần hơi phiếm hồng, bình nứt không sợ vỡ không thèm để ý đến anh.
"Tối nay sau khi tan làm ở lại trong cửa hàng một chút, anh họp xong sẽ tới đó." Bàn tay Phó Chính đặt trên eo cô không nặng không nhẹ xoa xoa vài cái, trong mắt hàm chứa ý cười mỏng manh.
Lúc này cô nhìn qua có vẻ như muốn nói lại thôi, anh hoàn toàn coi như cô đang làm nũng, một tay ôm cô một tay cầm ly cà phê uống, cũng không để ý quá nhiều.
"Chiều này em muốn rời cửa hàng sớm một chút..." Cô nghĩ một lát, cúi đầu nhẹ nhàng mở miệng, "Xế chiều hôm nay lúc 5 giờ Tiếu An sẽ lên máy bay về Mĩ, em và Lục Lục đã hẹn nhau sẽ đi tiễn anh ấy."
Cô còn chưa nói xong, chiếc ly trong tay Phó Chính đã khẽ va vào trên bàn vang lên một tiếng "cộp", đôi mắt sắc bén quét tới.
Toàn thân Thiệu Tây Bội run lên, càng không dám nhìn anh.
Thực ra chuyện này cô đã quyết định từ lâu, nhưng vì sợ thấy phản ứng của anh, cho nên vẫn cố kìm nén hai ngày nay, đến tận hôm nay mới có dũng khí bất chấp khó khăn nói với anh.
"Chuyện từ khi nào?" Bàn tay ôm eo cô của anh dần buông ra, vẻ mặt không chút thay đổi hỏi.
Chẳng trách hai ngày nay cô lại ngoan ngoãn hơn bình thường, buổi tối mặc anh dày vò cô thế nào cũng không phản đối một tiếng, lúc làm còn thường xuyên nhìn anh bằng ánh mắt chần chờ sợ sệt.
"Hôm trước." Cô lập tức rời khỏi đùi anh.
Lúc này anh đứng dậy khỏi ghế, nhìn cô từ trên cao xuống, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng châm biếm trước sau như một của anh, "Lần trước đến bệnh viện thăm hỏi thân mật còn chưa đủ? Sao lần này em không đi cùng anh ta luôn? Đừng trở về nữa."
"Phó Chính, anh ấy là bạn của em đã nhiều năm, một năm này anh ấy về nước, không những em không đối xử tốt với anh ấy được bằng 1% anh ấy đối với em, mà giờ anh ấy đi, ngay cả sự tự do đến sân bay tiễn anh ấy em cũng không có sao?" Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, "Em không có ý định giấu diếm anh, là tự em suy nghĩ kỹ rồi mới nói với anh."
"Được." Mắt anh lạnh lùng, khẽ vỗ vỗ tay, "Anh cũng nói rõ với em, em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."
Cô nhìn thấy rõ ràng sự lạnh nhạt lẫn ngờ vực trong mắt anh, nếu là trước kia, vào những lúc như thế này đánh chết cô cũng sẽ không nói một câu, nhưng hôm nay không biết vì sao cô lại không nhịn được, lời nói dần trở nên sắc bén hơn, "Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác*, anh khống chế cuộc sống của em nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ em cũng phải học theo anh, bắt anh hằng ngày phải xin phép em xã giao với người đàn ông hay phụ nữ nào sao?"
(*Nguyên văn:己所不欲,勿施於人: Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân: chữ trong Luận ngữ: điều gì mà mình không muốn người khác làm cho mình, thì mình đừng làm cho người khác)
Phó Chính nghe được không nén nổi tức giận, nhìn cô lạnh lùng nói, "Anh ta đi rồi trái lại em càng đỡ phải lo lắng hơn phải không, chờ anh ta trở lại địa bàn của mình rồi em muốn đến quan hệ bất chính với anh ta, anh cũng không thể khống chế nổi em nữa đúng không? Bây giờ em thật mẹ nó gan dạ lắm, Thiệu Tây Bội!"
Thiệu Tây Bội không muốn nói thêm lời nào với anh nữa, xoay người muốn cầm túi ra ngoài, anh tiến lên nắm chặt cổ tay cô hung hăng kéo cô trở lại, cả người cô vốn đang đau nhức, lần này đau đến mức nhíu mi, "Em và Tiếu An trong sạch hơn anh nghĩ nhiều, anh buông em ra!"
"Trong sạch?" Tay anh càng siết chặt, cười lạnh liên tục, "Vậy khoảng thời gian hai người quấn quít bên nhau không coi ai ra gì kia, ai biết hai người đã làm gì chưa?"
Từ sau khi trở lại bên cạnh anh, thực ra trong lòng cô vẫn luôn rất hổ thẹn với Tiếu An, cho dù cô chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì với Tiếu An, nhưng khi đó quyết định đồng ý thử sống chung với anh ấy, cô tự nhận rằng cô đã làm sai rồi.
Tình cảm sâu sắc như vậy, cô vẫn nghĩ làm sao để bù đắp lại, nhưng đến cùng vẫn là uổng phí, cho tới bây giờ vẫn chưa thể hoàn trả.
"Có phải em cũng cần phải ép anh viết ra danh sách từng người phụ nữ đã lên giường với anh không? Không chừng tờ danh sách em viết

Xem tiếp: Chương 46: Chương 43