81 Trong khoảnh khắc Âu Dương Ngoạt bị xe đụng, thời gian dường như dừng lại ở đó. Hà Tề trên lề đường chứng kiến tất cả, một khắc đó với hắn mà nói thật sự rất tàn khốc, tinh thần Hà Tề bị thống khổ tra tấn mà sụp đổ.
82 Vẫn không yên lòng, tối đó Âu Dương Thần Tu chuyển Âu Dương Ngoạt đến bệnh viện tốt nhất Đông Kinh, đồng thời lợi dụng quan hệ Bổn gia Âu Dương Thần Tu mời tất cả những bác sĩ chuyên khoa não giỏi nhất trên thế giới đến hội chẩn cho Âu Dương Ngoạt.
83 Ba tiếng sau
Âu Dương Thần Tu vẻ mặt lo lắng, ngôn ngữ lãnh khốc hỏi: “Các ông nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho tôi!”
“Đây là một di chứng hiếm gặp, hoặc là nói trí nhớ hỗn loạn, hiện giờ tâm trí cậu ấy giống như quay lại thời kỳ trẻ con.
84 Tay phải Âu Dương Ngoạt đang truyền dịch, so với tay trái thì tay phải lạnh hơn rất nhiều. Âu Dương Thần Tu thật cẩn thận cầm tay cậu đặt vào trong tay mình ủ ấm, hy vọng có thể truyền cho cậu một chút ấm áp.
85 An Húc Nhiên lái xe đến đợi dưới bệnh viện, Âu Dương Thần Tu đẩy xe lăn con trai đi thang máy xuống lầu.
Hôm trước Âu Dương Thần Tu cho người gọi điện thoại đặc xá, tối hôm sau An Húc Nhiên đã đến Nhật Bản.
86 “Cô nói bậy!” Âu Dương Thần Tu chưa lên tiếng, ngược lại Âu Dương Ngoạt bên cạnh hắn đã hét lên.
“Tôi không nói bậy! Tiểu thiếu gia, cậu bị hắn lừa, còn có Âu Dương Sóc, lúc trước là hắn đưa tôi đến đây, nếu không làm sao tôi có cơ hội tiếp cận cậu!” Hầu nữ nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt nói dối.
87 Có người nói: thời gian tựa như dòng nước trôi đi, không lưu luyến cũng không bao giờ trở lại…
Thời gian ba tháng Âu Dương Thần Tu cho Âu Dương Sóc nhoáng cái đã hết…
Bây giờ là tháng sáu, trời bắt đầu vào hạ.
88 Chủ trạch Bổn gia
Âu Dương Bạc Tang ngồi trong thư phòng, trên bàn là một túi văn kiện màu vàng đã mở ra. Ông cầm xấp tài liệu lên xem, càng xem càng cảm thấy không dám tin, đôi mắt xanh thẫm mở to, vẻ mặt thì lại càng đáng sợ.
89 “Dương Hân, tôi mặc kệ cô xuất phát từ lý do gì, bất quá tôi không thích như vậy, điểm này cô nên biết tại sao. Đêm qua nhận lầm cô, tôi vô cùng có lỗi, cô có yêu cầu gì cứ nói với tôi, nhưng qua hôm nay, hy vọng cô có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
90 “Nói đi! Tìm tao có chuyện gì?” Bên kia điện thoại truyền đến chính là thanh âm thịnh nộ của Âu Dương Bạc Tang.
“Cha. ” Âu Dương Thần Tu lãnh đạm gọi.
91 Âu Dương Bạc Tang rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại Âu Dương Thần Tu. Hắn ngồi lại nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới rời đi.
Âu Dương Thần Tu rất muốn nhìn thấy bảo bối ngay bây giờ, nhưng khi đi lên lầu hắn đột nhiên ý thức được một chuyện, Âu Dương Bạc Tang chỉ nói bảo bối đang ngủ, lại không nói cậu ở tầng nào, phòng nào.
92 Âu Dương Thần Tu đến kỳ thật Âu Dương Ngoạt rất vui, sở dĩ cậu không biểu hiện ra đó là bởi vì cậu còn đang phân vân, không biết có nên nói ra chuyện mình đã khôi phục hay không.
93 Sáng sớm, trên đảo bao phủ mây mù, mặt trời vẫn chưa xuất hiện, thỉnh thoảng có vài cơn gió biển thổi vào, mang theo hơi lạnh ẩm ướt.
Những người hầu bị Âu Dương Bạc Tang đưa đi cũng đã quay lại, chủ trạch lại có thêm phần nhân khí.
94 Trong tổ chức Ám, từ thân thủ đến số lượng nhiệm vụ hoàn thành Địch Mễ đứng hàng thứ năm, và cũng là người nhỏ tuổi nhất, hắn nhỏ hơn Âu Dương Ngoạt một tuổi, năm nay 17t.
95 Đến Mexico đã hơn hai tuần, sinh hoạt xem như yên bình, không có phiền toái xuất hiện. Bất quá mấy ngày gần đây hình như Địch Mễ hơi ‘bận’, bởi vì hắn đều thừa dịp Âu Dương Ngoạt nghỉ ngơi mà lén lút chuồn ra ngoài.
96 Từ sòng bạc trở về Địch Mễ một đường trầm mặc, vừa bước vào nhà lại biến thành một bộ muốn nói lại thôi. “Cậu…”
Âu Dương Ngoạt đi thẳng vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước, sau đó quay lại phòng khách nằm trên sofa, bộ dáng không hề gì nói.
97 Đêm nay là một đêm gió, bầu trời bị tầng mây thật dày che phủ, có vẻ tối đen và trống rỗng. Thỉnh thoảng bị gió thổi tán đi, lúc ẩn lúc hiện có thể thấy lác đác vài chấm sáng nhỏ.
98 Ngọn cây theo gió lay động, mặt trăng tinh nghịch bắt đầu chơi trò trốn tìm, khi thì chui ra khỏi tầng mây dày, khi thì trốn vào. Toàn bộ núi rừng cũng theo nó chơi trò lúc sáng lúc tối.
99 “Ám truyền tin tức về Bổn gia, Ngoạt nhi đã khôi phục, hơn nữa hôm nay sẽ về đến Anh. ” Trong thư phòng chủ trạch Bổn gia, Âu Dương Bạc Tang nhìn Âu Dương Thần Tu nói.
100 Có người đột nhiên xông vào, hai cha con giống như cũng không cảm thấy bị quấy rầy chuyện tốt. Làm bộ như không phát hiện, bọn họ hoàn toàn không để ý tới người phụ nữ sắp mất khống chế kia.