21 -Richard, hôm nay ở quảng trường có một nhóm nghệ sĩ đến biểu diễn đấy. Chúng ta cũng đi chứ?
Vitalis châm một điếu thuốc, nhìn Richard. Cậu vẫn trầm lặng chăm chú đọc mẩu tin tức trên tờ báo Paris.
22 Dưới màn mưa, đôi mắt đen của Richard chau lại đầy đau thương khiến cô bất giác hoảng hốt. Tại sao lại nhìn cô bằng đôi mắt đó, đôi mắt lạnh lẽo, sâu bên trong không gì ngoài sự đau đớn mà cô không dám nhìn.
23 -Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!!! Tôi nói anh thả tôi ra cơ mà!!!
Daisy gào lên, bàn tay đấm mạnh vào cửa cũng bất lực buông xuống. Cả người cô tựa vào bờ tường lạnh ngắt, nước mắt trào ra mặn chát.
24 Tại sao, dù cậu có cố tìm kiếm ra sao thì trong đáy mắt cô vẫn không có chỗ cho cậu. Thì ra, ngay từ đầu, chỉ có mỗi mình cậu là cố gắng cứu vãn mối ràng buộc cuối cùng này.
25 “Đoằng!”
-KHÔNG!!!!!
Daisy gào lên, ôm chặt lấy Richard. Ngay khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên mọi thứ xung quanh cô chuyển một màu đỏ của máu.
Ể. .
Đây là đâu?
Daisy hoang mang nhìn xung quanh.
26 Tại sao…
Tại sao em lại tàn nhẫn với tôi như thế?
Tại sao em lại nói rằng em yêu tôi sau tất cả những gì em làm với tôi như thế?
Tại sao, em lại tàn ác đến thế?
Tại sao???
-Tại sao Olivia???? –Richard ôm chặt đầu mình gào lên.
27
“E…”
“Emma…”
Emma siết chặt Richard. Cô cảm nhận được toàn thân cậu đang run lên.
-Richard. . . Tôi không biết anh đã có quá khứ ra sao. Tôi cũng không biết anh đã chịu đựng nhiều đến thế nào.
28 Emma lặng người nhìn Richard. Rồi không biết gì đó tận sâu trong đáy lòng cô xui rủi. Emma nhẹ nhàng vươn tay đến, áp vào một bên má Richard, giọng nói run run ấy bật lên thành tiếng:
-Richard, tôi đã nhớ ra rồi… xin lỗi vì đã quên đi anh trong một thời gian dài đến như thế.
29 Emma đứng ở góc phố vắng, cái lạnh tràn về mỗi lúc một đậm hơn. Màu trời bắt đầu đan lại tối dần, đèn đường dã chập chờn rồi thắp sáng. Cô run run cố thu người gọn vào trong chiếc áo dạ đen dày ấm áp này, đôi mắt lại cố nhìn về nơi xa nhất, chờ đợi.
30 “Reng. . ”
Tiếng chuông cửa vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Vitalis đang nhấp nhẹ ngụm trà, ngước lên, định nói gì đó thì sững lại. Từ bên ngoài, Michael đỡ lấy Emma vào bên trong.
31 “Kẹt…”
Tiếng cánh cửa mở nhè nhẹ, vang lên khe khẽ trong không gian tĩnh lặng. Một chàng trai nhón nhẹ chân bước vào căn phòng tối, chỉ có thứ ánh sáng leo lét từ ngón đèn dầu trên bàn mập mờ một vùng, soi rõ hình ảnh một cô gái ngủ gục trên bàn, mái tóc nâu đan vào nhau rũ xuống.